[Truyện] Tôi là gái nhảy

Ngay lúc này, anh muốn lao vào theo tốc độ của sóng thần để hôn nát bờ môi ấy

Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 1: Cuộc gặp định mệnh
Đêm muộn, người, xe vắng dần rồi thưa hẳn trên từng con phố, chỉ còn tiếng rao của mấy người hàng rong đều đều vọng lại. Gió lăn vào mái tóc Lan, luồn lách qua từng kẽ áo mỏng, cuốn theo mùi của rượu và nước hoa.
Cô đi xiêu vẹo trên phố, được vài ba bước lại khựng lại, dốc đầu xuống ói ra thứ nước hỗn độn đủ màu. Khuôn mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi sau lớp phấn đậm chát lên để che đi phần ngây dại của mình. Cô ngã uỵch xuống, đôi giày mười hai phân khiến cô bị trẹo chân.
Cô khóc. Cô đau. Mỗi lúc như vậy, hình ảnh của Nhân và những mảng kí ức thuộc về anh lại trỗi dậy, bám lấy cô, vò nát con tim cô trong đau đớn, vô vọng. Cô lau nước mắt, loay hoay đứng dậy. Có một bàn tay nâng cô lên. Một kẻ “kiếm gái ăn đêm”. Đợi khi cô đứng lên hẳn, gã ghé xuống sát mặt cô, phả vào mặt cô hơi nóng qua giọng nói.
 - Gái bán hoa giờ còn có cả chiêu này hút khách nữa hả em?
Cô ngẩn người. Từ khi nào cô trở thành gái bán hoa? Phải, nhìn bộ dạng này người ta nghĩ như vậy cũng không sai. Cô ghì sát vào người gã, kéo khuôn mặt gã kế vào mặt mình:
- Tôi là gái nhảy.
Cô thoát khỏi bàn tay gã, bước đi xiêu vẹo dưới ánh đèn đường loang lổ bởi bóng cây. Gã nhìn theo cô, bỡ ngỡ trong chốc lát rồi cũng quay bước đi về hướng ngược lại.

 Ở cô luôn có thứ gì đó vừa cuốn hút vừa yên bình khiến anh phải để ý (ảnh minh họa)

Mặt trời lên thiên đỉnh, ánh nắng vàng chiếu xuống mặt đất gay gắt hơn. Trong căn hộ 20m vuông, không có âm thanh nào ngoài chiếc điện thoại réo liên hồi. Lan với máy, tắt nguồn.
Ra khỏi đống chăn, đầu quay cuồng và bụng đói mềm, cô với lấy cuốn sổ, lật dở vài trang. “Tối nay, quán bar Sound”. Tối nay cô pha rượu, vậy là cái chân trẹo được nghỉ ngơi một ngày. Cô cười khểnh: “Trời dạo này cũng thương mình cơ đấy”.
Chín giờ tối, tại bar Sound…
Giống như tên gọi, bước vào sâu bên trong, người ta mới thấy tai mình có sức chịu đựng giỏi đến thế. Ở đây, người ta điên theo tiếng nhạc và hiểu nhau qua những cái liếc nhìn và nhấp thêm những ngụm rượu mang tên Ma Nước. Bởi lẽ, rượu ở đây đặc biệt đến nỗi khác biệt. Chỉ có ngày thứ sáu, những kẻ nhiều tiền mới được thưởng thức các loại rượu tiến thoái lưỡng nan này. Tất cả đều do cô pha chế. Và tất cả đều do Nhân dạy cho cô.
- Không phải cô em là gái nhảy sao? Sao lại mặc tạp rề đứng pha rượu trong bar thế này?
Cô nhìn anh, kẻ đêm trước tình cờ gặp. Anh vẫn vậy, cợt nhả và đầy mỉa mai. 
Cô tặc lưỡi:
 - Anh uống gì?
 - Loại đặc biệt nhất ở đây.
Nghĩ ngợi giây lát, rồi cô lại lúi húi pha rượu cho những vị khách khác. Khánh ngồi, lắc lư theo tiếng nhạc, chờ rượu của cô. Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, anh vẫn chưa có rượu để uống.
Khi điện thoại hắn nhảy sang con số 11.00 pm, cô đặt trước mặt anh ly rượu đen đặc phả mùi của café phin. Khánh nhấp một ngụm. Mặt anh nhăn nhó…
- Rượu này hẳn là tốn nhiều công sức lắm mới pha ra được, gần hai tiếng mới xong một ly cơ mà. Cảm ơn cô em đã vì anh mà làm vậy.
Cô cười nhạt nhẽo, đáp lại:
- Đây là loại rượu đơn giản nhất của quán. Chỉ là người dùng phải tốn công một chút vì rượu này vốn chờ giờ và kén người. Rất vui vì anh đã thích.
Khánh chăm chú nhìn vào bờ môi cô đang nhả ra từng chữ đay nghiến. Ngay lúc này, anh muốn lao vào theo tốc độ của sóng thần để hôn nát bờ môi ấy. Anh bắt đầu để ý cô…
Thứ sáu của tuần kế tiếp…
Khánh ngồi ở đó, đợi cô từ sớm. Nhưng cô không xuất hiện. Anh uống cạn ly rượu rồi bỏ về.
Thứ sáu của tuần tiếp nữa…
Khánh vẫn ngồi ở đó, lặng lẽ đợi cô, còn cô thì vẫn không xuất hiện. Anh uống cạn ly rượu, đi về phía quản lý bar, bo cho tên đó ít tiền để hỏi thông tin về cô. Nhưng anh chỉ được biết rằng, cô đã nghỉ việc, ngoài ra không có thêm gì khác bởi quán không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên.
Anh thấy mình sắp phát điên. Anh muốn gặp lại cô. Anh lao vào phòng làm việc, lấy bút, vẽ theo trí nhớ… tới gần sáng, bức vẽ hoàn thành. “Cô tưởng thoát khỏi tôi dễ thế sao?”.
Cô khẽ cười. Bình minh sớm với cà phê và âm nhạc. Cô vận bộ đồ lên người, chiếc áo ôm lấy bộ ngực trải dài tới eo. Quần soóc ngắn ôm sát lấy đôi chân trần. Khoác thêm áo choàng ngoài, cô rời khỏi phòng.
Tại phòng vip của tập đoàn X…
Khánh mệt mỏi nhìn những động tác nhảy nhót trong tiếng nhạc. Tập đoàn anh tài trợ chính cho cuộc tuyển chọn dancer để sang Mỹ đào tạo và anh…Tổng giám đốc của tập đoàn X được ngồi tại đây để tăng thêm tính nghiêm túc của cuộc tuyển chọn. 
Nhạc vang lên, người bước vào, người bước ra… tất cả chỉ khiến anh cảm thấy thêm mệt mỏi.  
Cánh cửa tiếp tục được mở ra… cô bước vào. Khánh nhìn cô đầy ngạc nhiên. Cô cũng không khỏi bất ngờ. Sau giây phút ấy, đôi mắt cô trở lại trạng thái cũ. Nhạc lại vang lên, những vũ điệu của cô cũng bắt đầu.
Bản nhạc kết thúc, cô bước ra ngoài trong tiếng xì xào tranh luận của giám khảo. Riêng anh, nhấc điện thoại lên, gửi vội dòng tin nhắn: “Không cần tìm nữa”.

Trông cô giống hệt đêm đầu tiên anh gặp, quá đỗi sexy và ngọt ngào.
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 2: Hạnh phúc đi mượn
Khép lại đống giấy tờ trên bàn làm việc, Khánh vươn vai ngáp dài. Đã quá bảy giờ tối, cuộc hẹn với đám bạn anh bắt đầu lúc mười hai giờ đêm. Anh di chuột định tắt máy tính thì nhận được thông báo có tin nhắn mới. Sau một vài cú click, trước mắt hiện anh hiện ra đầy đủ thông tin về cô.
 “Tôi là gái nhảy” (P.2) - 1
Trông cô giống hệt đêm đầu tiên anh gặp, quá đỗi sexy và ngọt ngào (Ảnh minh họa)
Lướt nhanh tin nhắn, anh tập trung vào những thông tin cần thiết. Cô làm ở những quán bar hạng sang, sàn nhảy cao cấp và là gái vip của sàn Sweet - nơi mà không phải ai cũng đặt chân vào được dù có tiền hay địa vị xã hội. Đây cũng là địa chỉ tối nay anh sẽ tổ chức sinh nhật với đám bạn. Điều gì đó đã thôi thúc anh khiến anh ngay lập tức, rời khỏi văn phòng, lái xe như điên tới sàn nhảy Sweet.
Anh giơ tấm thẻ vip ra hiệu cho bảo vệ. Còn khá sớm để bắt đầu những cuộc vui, có lẽ vì thế sàn nhảy cũng thưa hẳn. Anh định trở ra thì thấp thoáng thấy bóng cô bước rẽ vào lối dành cho nhân viên. Gọi một ly cooktail, anh ngồi ở đó. Dòng người đổ tới sàn mỗi lúc một đông hơn, nhạc cũng to lên dần và cuối cùng thời khắc ấy cũng đến.
Trông cô giống hệt đêm đầu tiên anh gặp, quá đỗi sexy và ngọt ngào. Điệu nhảy của cô vẫn vậy, sôi động, rực lửa, nhưng đôi mắt lại mệt mỏi hờ hững trải điểm nhìn ra khắp mọi ngóc ngách của sàn. Có lẽ, cô muốn tìm ai đó giữa dòng người náo nhiệt kia?
Mười hai rưỡi, Lan rời sàn trong tình trạng say xỉn. Anh bỏ lại đám bạn và cuộc chơi đêm đi theo cô. Một người bước đi xiêu vẹo trên vỉa hè, một người lái chiếc xe BMW chạy là là trên mặt đường trơn ướt. Một người đi như bóng ma. Một người thầm lặng dõi theo tới vô thức.
Cô lại ngã, lần này không bị trẹo chân, nhưng cô cũng chẳng buồn đứng dậy. Anh tấp chiếc xe vào lề đường, tiến gần tới phía cô, nâng cô lên. Cô nhìn anh, chằm chằm:
 - Cút.
  Anh nhếch môi:
  - Đừng có mà làm cao, cô chỉ  là gái nhảy, không có cái quyền đó đâu.
 “Bốp” - Một cái tát khiến mặt anh lệch hướng.
Anh quay lại, đôi mắt hằn học nhìn vào đôi môi chậm rãi nhả ra từng chữ một rõ ràng.
- Anh là cái thá gì chứ, cao sang hơn tôi à? Cái hạng người nửa đêm lang thang tìm gái để thỏa mãn cái dục vọng của bản thân thì cũng chỉ là hạng đạo đức thuần túy một màu đen đặc.
“Bốp”...
Cô ngã ngào xuống, không chút sức lực. Nước mắt bắt đầu rơi trong khóe mi nhuộm đỏ những u buồn của ngày đã cũ. Anh nhìn cô khóc, bất chợt, anh nhấc bổng cô lên, tống cô vào ô tô, khóa cửa lại.
- Thắt dây an toàn vào, tôi đưa cô về.
 - Đưa tôi về nhà anh?
Cô buông câu nhẹ bẫng, mái đầu cô tựa vào tấm kính, khép lại đôi mi. Chiếc xe lăn bánh.
Hà Nội của đêm, bớt ồn ã để ta có đủ yên tĩnh nghĩ về chính mình. Cô mơ màng trong men rượu với cái đầu mụ mị. Đôi môi cô lao vào bờ môi anh, như hiện thực của những ngày đã cũ. Cô cắn bờ môi ấy cho tới khi cảm nhận được vị tanh của máu đọng trên đầu lưỡi, cô buông anh ra, miệng mấp máy một cái tên khóe mi chảy ra hai dòng nước. Cô gục vào bờ ngực anh và ngủ.
Sáng sớm mưa lớt phớt đậu vào lớp kính, từng hạt từng hạt trượt dài rồi rơi xuống. Bên trong căn phòng, cô cựa mình trở dậy trong vòng tay luồn qua eo cô và ôm chặt. Có hơi thở ấm vẫn phả vào phía sau gáy cô, có chiếc cằm nào vẫn tỳ xuống vai cô nặng trịch mà dễ chịu biết bao, có mùi hương nào thân quen lại vương vít trong lồng ngực tựa như một cơn mơ…?
Dường như có ai đó vừa ghé qua vừa ở lại, thoáng chốc vụt mất sau khi cô cố gắng ngoảnh lại và nhìn. Không phải là anh… người con trai ấy… Vẫn mùi hương cũ… Vẫn là cảm giác hạnh phúc đã thành thói quen, rõ rệt tới vậy mà không phải là anh của cô. Áp tay mình lên má người ta, nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt ấy, kĩ lưỡng và chậm rãi… Anh của cô đang ở đâu?
Hạnh phúc đôi khi đến từ phía người được mượn. Hạnh phúc ấy là vay mượn. Con người ấy cũng là vay mượn. Tất cả đều là vay mượn nhưng tất cả lại đủ làm cho người ta mãn nguyện đến vẹn đầy.
Người đàn ông nằm cạnh cô cũng trở dậy. Đắp lên người cô chiếc chăn mỏng, anh bước nhẹ ra khỏi phòng.
Nước mắt cô lại rơi. Hơi ấm ấy đã chẳng còn tồn tại ngay cạnh. Con người ấy cô đã mải miết đuổi theo, tìm kiếm tới mệt nhoài mà chưa một lần ngừng hy vọng, chưa một lần bỏ cuộc dẫu chỉ là trong ý nghĩ. Con người ấy đã quá vô tâm với cô…
 - Dậy rồi sao? - Anh hỏi cô khi thấy cô tiến gần về phía mình.
  - Tôi đói!
  - Cô uống nước chanh cho giải rượu.
  - Anh đùa tôi sao?
  - Nhà tôi không có gì ăn được.
  - Vậy thôi, cảm ơn vì cho tôi ngủ nhờ.
Cô trả lời anh rồi lấy áo khoác choàng ngoài, bước ra khỏi cánh cửa căn hộ chung cư. Cô tựa người vào phía bên ngoài cánh cửa, lắng nghe nhịp tim đang thổn thức vì một người đàn ông lạ nhưng cảm giác từ anh mang lại thì quá đỗi thân thuộc. Cô sợ rằng, nếu ở lại thêm nữa, cô sẽ chẳng kiềm chế nổi chính mình, sẽ làm những việc ngu ngốc…
Nhưng sao khi khép cánh cửa ấy lại, cô cứ ngỡ như mình đã đóng sầm và khóa chặt cả một thế giới cô thèm khát. Cô không còn hiểu nổi bản thân mình. Cô bước đi, lòng chông chênh một nỗi niềm khó tả…

Mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong giây lát, anh bước vào thế giới của cô...
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...
Kỳ 3: Tìm lại thói quen
Khánh chạy xe lòng vòng quanh thành phố. Đầu anh lởn vởn một vài ý nghĩ về cô gái tên Lan. Chẳng hiểu sao, dạo này anh nghĩ về cô nhiều hơn. Trời hơi mưa bụi, cơn mưa của đúng kiểu thời tiết giao mùa, những ngày cuối tháng ba, không quá lạnh, không khí ẩm ướt, ngột ngạt. Có một bóng dáng quen thuộc đang đi trên vỉa hè. Là Lan. Khánh đi vụt lên trước đỗ lại.
Túyt tuýt tuýt…
Lan quay mặt ra nhìn. Chiếc cửa kính xe từ từ kéo xuống. Khuôn mặt của anh ta. Cô bước qua, vờ như không thấy gì. Phải tới lần dừng xe thứ ba, anh mới khiến cô tiến về phía mình.
 - Anh theo dõi tôi?
 - Cứ cho là vậy.
  - Giờ thì sao?
  - Lên xe, tôi đưa cô về nhà tôi.
  - Tôi đâu nói là tôi muốn về đó?
  -  Vậy cô muốn sao?
  - Xuống xe đi bộ với tôi.
  - Giữa cái thời tiết mưa dở mùa này?
  - Nếu không thích thôi vậy.
Khánh lắc đầu, nhìn theo dáng cô đang thong dong dưới những ngọn đèn cao áp. Rốt cuộc, anh cũng tìm chỗ gửi xe và xuông phố dạo bộ với cô - một việc mà từ trước tới nay, anh luôn cho rằng là vô bổ, tốn thời gian.
 “Tôi là gái nhảy” (P.3) - 1
Lan và Khánh bước đi bên nhau giữa những thói quen trong quá khứ của Lan (ảnh minh họa)
Hai người bước đi, dưới lòng phố cổ, bước qua những quán hàng ăn, những quán nước vẻ hè, những gánh hàng rong rao vội, những gánh hoa… tất cả đều trôi qua. Nhưng cô chưa dừng lại. Anh thì muốn dừng. Kéo giật cánh tay cô, anh nói với khuôn mặt cầu xin:
- Vào đây nghỉ một lát đã, tôi không bước nổi nữa rồi.
 - Anh yếu quá vậy.
 - Cho là thế đi.
  Họ ghé vào một quán thịt nướng.
  - Cho anh, ăn đi, chắc anh chả dám ăn đâu nhỉ?
  - Ngày thường là không, nhưng giờ thì có, tôi đói.
 Anh ăn, tỏ vẻ thích thú, chúng ngon hơn anh vẫn nghĩ. Trước đây, anh luôn sợ những thứ vỉa hè như thế này.
- Đây, quệt tương vào, như thế này, rồi hẵng ăn.
Cô vừa nói vừa làm, miệng mỉm cười thích thú. Cô luôn biết cách thu hút anh.
- Anh vụng quá, rơi hết ra ngoài rồi. Thôi ăn đi, tôi làm cho.
- Này, ăn đi…
Khánh đưa xiên thịt xuống trước miệng Lan. Cô nhìn thoáng lát, rồi cắn lấy một miếng. Khánh nhìn cô ăn. Anh cũng ăn. Anh đã né ánh nhìn của cô, vì đôi mắt của cô bỗng dưng ngập trong nước...
- Cảm ơn anh!
- Chỉ là miếng thịt thôi mà, có cần phải xúc động vậy không?
Cô không đáp. Chỉ là cô đang nghĩ về Nhân, về những lần tập nhảy cùng nhau tới khuya muộn, rẽ vào quán thịt nướng, rồi hai đứa ăn ngấu nghiến như người ăn kiêng thèm thịt.
Nhân cũng vụng về, vụng tới đáng yêu. Anh ấy chỉ biết chờ cô quyết tương lên thịt rồi ăn. Anh cũng biết cách chiều lòng khi cô phụng phịu càu nhàu vì ăn hết phần của cô. Lúc ấy, anh sẽ để phần miếng cuối cùng của xiên thịt, đặt ngang miệng cô, rồi nũng nịu. “Ngoan nè, phần cho em miếng ngon nhất nhé”…
 - Cô trả tiền đi!
 Lan bừng tỉnh. Hiện tại và quá khứ, cứ đan xen rồi bủa vây cô.
  - Anh không có tiền?
  - Tôi để trong xe.
  - Bí quyết tiết kiệm để giàu có là thế này sao? Hai... za...
  - Nếu không phải vì đi bộ với cô, tôi đâu có quên.
  - Anh ăn no chưa?
  - Chắc là rồi.
  - Cõng tôi, tôi mệt quá!
  - Cô có mệt tới mức không đi nổi sao?
  - Một đoạn thôi, vòng qua con đường này, đi qua hai trạm xe bus là tới nhà tôi rồi.
 Khánh cõng Lan, họ không nói tiếng nào, chỉ để không gian của đêm ôm lấy họ.    
  - Nhà cô đây sao?
  - Phải.
  Khánh ngắm nhìn, căn nhà nhỏ, có chiếc chuông gió treo trước cổng.
  -Anh vào đi.
  -Tôi về.
  -Tôi không còn tiền để anh trả tiền taxi đâu.
  - Tôi gọi người tới đón.
  - Nếu tôi nói anh ở cùng tôi đêm nay…
Mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong giây lát, anh bước vào thế giới của cô. Căn nhà nhỏ nhưng đủ rộng cho một người độc thân.
- Anh ngủ trên sofa, cứ tự nhiên đi! Nhà tôi cũng không có gì đáng giá để anh trộm đâu.
Lan đi vào phòng, đóng cánh cửa lại và nói một mình: “Cho tôi mượn anh nốt hôm nay”.
Khánh nhìn, căn phòng không có gì đặc biệt ngoài một lọ hoa tỏa hương thoang thoảng, vảng vất nơi anh ngồi…. Cánh hoa màu tím với độ đậm vừa đủ. Hoa lưu ly.
Trên ghế sofa có nhô lên một góc nhỏ.  Nhấc tấm thảm đậy lên, khuôn mặt anh thóang chút bất ngờ, những tấm ảnh chụp cùng người cũ đều bị cô cắt đi phần mặt.  Rất nhiều tấm ảnh như thế. "Cô ta bị hội hội chứng cuồng yêu?" - Anh lật mặt sau tấm ảnh đọc dòng chữ nhỏ, nghiêng nghiêng:
“Em nhớ anh, em vẫn về đây để thay những bình hoa màu tím, nhưng sao anh vẫn chưa một lần ghé lại?”.
  Có tiếng lạch cạch từ phòng cô. Anh để vội xuống rồi ngồi thừ người..
  - Cho anh chiếc chăn và gối.
  - Cảm ơn.
Sáng sớm, anh gõ cửa phòng cô, nói lời chào tạm biệt trước khi đi. Không có tiếng động. Anh toan bỏ đi thì bất ngờ cửa phòng cô mở ra. Khuôn mặt cô tái mét, môi khô, yếu ớt. Anh đỡ cô, dìu cô lên giường.
- Cô bị cảm rồi.
 - Chắc do tối qua  tôi không ngủ được.
  - Sợ tôi làm gì cô à?
  - Không.
Cô buông khẽ rồi nhắm nghiền mắt, rúc khuôn mặt mình vào trong chăn. Khánh muốn tới công ty sớm để hoàn thành nốt phần công việc của ngày hôm qua nhưng giờ bỏ đi, anh cũng không đành. Anh lấy điện thoại, gọi cho cửa hàng ăn nhanh đặt  một suất cháo tới địa chỉ nhà cô.
Căn phòng ngủ của cô, vẫn là một bình hoa y hệt ngoài phòng khách. Trên bức tường, có nhiều tờ giấy ghi chú, ngoài ghi lịch công việc còn có ghi một số ngày đặc biệt và trên đấy cũng là mấy bông hoa tô đen bởi màu mực bút.
Và lúc cô ngồi trở dậy để ăn những thìa cháo, sau lưng cô, những tấm ảnh bị cắt y hệt hôm trước nằm rải rác trên tấm đệm trắng. Mọi thứ  thuộc về cô càng lúc càng khiến anh muốn tìm hiểu.

Cô đã tìm đủ mọi cách để cách xa anh nhưng trớ trêu thay, cô với anh ngày càng gần gũi
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 4: Nhẹ bước vào tim anh
Nhân viên gửi phát nhanh chuyển tới cổng nhà Lan một gói bưu phẩm. Vừa mở ra, cô đã rất vui sướng khi được nhận vào làm thực tập sinh của công ty X. Lan ngước nhìn căn nhà. Có lẽ, cô phải quay lại căn hộ chung cư của mình. Trước đây, khi Nhân đi, cô cứ chùng chình ở lại để níu kéo kỷ niệm, nhưng giờ, cứ ở mãi đây, cô sẽ cắt nát bản thân mình ra mất.
Một hai ba… một hai… một hai ba…
Tốt rồi, nghỉ thôi, hôm nay vậy là đủ, các bạn về ôn lại là ok.
Tiếng vị giáo viên người Đức vang lên. Buổi tập đầu tiên, không có mấy khó khăn. Cô nán lại, nhẩy thêm một lúc. Bất ngờ Khánh đến tắt nhạc của cô. Anh ta khoanh tay, mặt nghiêm nghị:
- Cô không định lên sàn sao?
 - Không.
  - Cô nghỉ rồi?
  - Hôm nay tôi không có lịch.
Nhạc tắt nhưng cô vẫn nhảy theo giai điệu trong đầu, miệng đáp lại anh. Anh bật nhạc lên, tiến về phía cô. Rồi anh cũng nhảy. Lâu lắm rồi, anh mới quay lại với tiếng nhạc và vũ điệu. Động tác của cô và anh hòa vào nhau, ăn nhập tới bất ngờ.
 "Tôi là gái nhảy" (P.4) - 1
Lan và Khánh tìm thấy chung niềm đam mê, đó là nhảy (ảnh minh họa)
- Cô nhảy tốt vậy còn đăng kí tham gia lớp này làm gì?
- Vì tôi rảnh, mà anh nhảy được đó, giờ tôi mới biết.
- Ngày trước nhảy với tôi là đam mê nhưng lâu rồi tôi không nhảy do sức khỏe chẳng còn được như xưa.
Cô bật cười:
- Nghe anh nói cứ như thể già lắm rồi.
- À, cô không định nghỉ làm trên sàn sao, dành thời gian để trở thành người nổi tiếng.
- Khi nào cần, tôi sẽ nghỉ.
- Cô luôn chọn những thứ tồi tệ về mình.
Khánh cũng chưa hiểu sao mình lại nói vậy, anh chỉ biết, sau câu nói đó, Lan im lặng.
- Con đang làm gì ở đây? - Giọng nói vừa đanh, vừa nghiêm nghị của mẹ Khánh vang lên. 
- Có chút việc thôi, sao vậy mẹ?
- Trước khi làm gì hãy nhớ rằng mình là ai và mình đang ở đâu, đừng có lúc nào hứng lên là vứt bỏ bản thân, vị thế của mình như thế. Con biết chưa?
Lan cảm thấy câu nói của bà chĩa thẳng vào mình. Cô với túi đồ bỏ về. Lúc đi ngang qua người đàn bà đang nhìn cô không mấy thiện cảm, cô chào hỏi cho đúng phép lịch sự:
- Chào phu nhân, tôi xin phép đi trước.
Đợi Lan đi hẳn, cuộc nói chuyện của Khánh và mẹ anh mới tiếp tục.
 - Mẹ về từ bao giờ?
 - Con làm nhiều quá không biết hôm nay là ngày giỗ của bố mình sao?
 - Con không nghĩ là mẹ vẫn còn nhớ tới ông ấy.
  - Con…
 Khánh ra khỏi căn phòng đầy ngột ngạt.
  - Phu nhân, bà đừng giận cậu chủ, tính khí cậu ấy vốn đã vậy. - Thư kí nói đỡ Khánh trước mặt bà.
 - Nó càng ngày càng không chịu nghe lời. Mà con bé vừa nãy là ai?
 - Thưa bà, cô ấy là thực tập sinh của công ty.
 - Tìm hiểu về cô ta cho tôi.
Khánh không đuổi theo Lan. Anh lên bar, uống rượu tới say khướt. Miệng anh lèm bèm vài ba từ gì đó, rồi cười, rồi khóc, anh cô độc.
Lan quay về  căn nhà nhỏ để thay bình hoa. Những chùm hoa lưu ly cuối ngày, hương vẫn thơm và sắc tím không hề vơi bớt. Từ phía xa, cô nhận ra, Khánh đang nằm bò ra cổng nhà cô. Cô lay gọi anh nhưng không được. Cuối cùng, cô phải dùng hết sức lực đưa anh vào nhà.
Đặt chiếc khăn ướt đã được gấp cẩn thận lên trán anh, cô ngồi bất động, ngắm nghía khuôn mặt ấy. Cô đã tìm đủ mọi cách để cách xa anh, nhưng trớ trêu thay, cô với anh ngày càng gần gũi. Cô và anh có sở thích khá giống nhau nên không khó để nói chuyện và càng không khó để gần lại bên nhau. Cô đang dần đưa anh vào cuộc đời mình và cô biết, mình thích anh.
Khánh trở dậy, đầu anh đau nhức nhưng vẫn nhận ra mình đang ở nhà Lan. Anh lấy tấm giấy ghi chú dán trên mặt bàn:
"Tôi đi trước, khi nào ra khỏi nhà tôi, nhớ khóa giùm tôi cửa".
Cô ấy không nấu cho anh chút đồ ăn để giải rượu. Anh thấy hậm hực. Từ bao giờ, anh học cách đòi hỏi ở cô những thứ như một người bạn gái cần làm.
 - Đêm qua con đi đâu?
 - Mẹ thôi quản con được rồi. Mẹ về đây làm gì, chẳng phải mẹ đã phải lòng một ông Tây nào đó rồi sao ?
 - Cô ta dạy con ăn nói với mẹ kiểu đó hả? Một đứa lang thang làm gái nhảy đang gieo rắc vào đầu con những u mê đấy, con biết chưa? –Bà nhìn vào xấp giấy thư kí vừa đưa, mới đọc được vài trang đã muốn vứt hết chúng, một đứa con gái quá tầm thường không đáng để bà phải quan tâm.
- Dù là u mê nhưng chí ít cô ấy cho con cảm giác của một mái nhà, có người bầu bạn, có người sẻ chia.
- Vậy mẹ không phải là nhà của con? - Bà gằn giọng.
- Mẹ thấy nó còn là một ngôi nhà sao khi mà mẹ bỏ mặc bố lúc ông ấy lâm nguy nhất, bỏ mặc thằng con ruột chạy theo một ông Tây giàu có. Giờ tập đoàn phục hồi, mẹ lại quay trở về như chưa có gì xảy ra. Căn nhà này mẹ thấy hạnh phúc khi bước vào sao?
- Con...
- Bà chủ, cậu chủ đi cả đêm, chắc còn mệt, bà để cậu ấy nghỉ ngơi đi ạ! - Tiếng quản gia chen ngang cuộc cãi vã nảy lửa.
 - Con mà không tự động rời xa con bé đó thì đừng trách mẹ.
Khánh bật cười chua chát. Nếu vậy, anh sẽ bên cô, để rồi xem mẹ anh chịu đựng được bao lâu.

Lan thoát khỏi vòng tay Nhân. Cô thấy ái ngại khi vòng tay ấy cứ quấn lấy bên cô.
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 5: Trở về
Bản tin thời sự buổi tối.
Nhân tắt vi ti, khoác lên người bộ đồ ba năm trước, tuy không còn hợp mốt nhưng cũng không tới mức quê mùa. Anh nhìn mình trong gương, cười thật tươi. Đã đến lúc anh gặp lại cô ấy.
Hôm nay, Lan và Khánh tới sàn Sweet để nói chuyện về việc cô nghỉ việc và gặp người quản lý mà công ty thuê về dành riêng cho thực tập sinh. Cô nghĩ rằng mình cần phải trở lại với cuộc sống tươi đẹp này, còn việc chờ đợi Nhân, cô muốn buông xuôi.
- Sao tự dưng cô thông báo nghỉ? Hi, xin lỗi vì đã không nhìn thấy cậu, trong mắt tôi chỉ có người đẹp này thôi.
- Không sao, hai người tự nhiên đi.
  Chủ bar nhìn Lan với ánh mắt tò mò:
- Em không muốn tiếp tục chờ sao?
  Lan khẽ cười:
- Chắc anh ấy không quay lại.
- Vậy em sẽ nghỉ hẳn luôn?  Hay anh cho em nghỉ tạm thời, khi nào muốn thì quay lại nhé.
- Chắc em sẽ quay lại làm khách ở đây. - Cô cười, đáp lại đầy ý nhị. Nhưng đêm nay, em vẫn sẽ nhảy buổi cuối.
- Nhớ ghé qua sàn thăm anh thường xuyên.
- Anh yên tâm.
Cô ôm Đức - chủ quán bar thay lời chào. Lòng cô đã nhẹ nhàng hơn, cô thích nhảy nhưng môi trường này quá nhiều thị phi, mà cô thì muốn nổi tiếng một cách nghiêm túc. Nó không còn thích hợp để cô ở lại. Còn việc chờ Nhân hay không, cô nghĩ thời gian đã cho cô câu trả lời.
 "Tôi là gái nhảy" (P.5) - 1
Được Nhân ôm trọn trong vòng tay rắn chắc nhưng Lan không nhận ra đó là hạnh phúc (ảnh minh họa)
- Cụng ly chứ? - Đức chủ động keng ly rượu mình vào ly rượu của Khánh.
Khánh uống nhưng mắt vẫn không rời khỏi sân khấu. Đám người dưới kia, đang tìm kiếm gì từ con người cô ấy mà hung hăng, điên loạn quá vậy?
- Cậu nghiền cô ả này rồi à?
- Cô ấy quá cuốn hút.
- Phải, tôi đã từng rung động vì cô ấy, nhưng người cô ấy chọn không phải là tôi.
- Chàng trai đó giờ ở đâu?
- Tôi cũng không biết.
Trên sàn Sweet xuất hiện một người đàn ông lạ. Anh ta đeo mặt nạ, bất ngờ nhảy đôi với cô bằng những vũ điệu bắt mắt. Họ nhảy, như cả thế giới chỉ còn họ tồn tại. Tiếng hò reo mỗi lúc ầm lên. Hai người đàn ông dừng cuộc nói chuyện, đưa mắt về phía sân khấu.
- Anh ta về rồi. - Đức đưa mắt về phía Khánh.
Người đàn ông mà cô ấy chờ, chẳng phải là vị  khách mà công ty mời về hỗ trợ cho thực tập sinh sao? Hôm nay, anh ta tới đây là để chào hỏi trước, theo như lời thư kí mô tả. Chắc chắn là anh ta.
Nhạc kết thúc, người đàn ông ấy và Lan đang đứng cạnh nhau ở một khoảng cách rất gần. Cô đưa tay, những ngón tay run, rụt rè và đôi mắt có phần sợ hãi. Cô gỡ tấm mặt nạ ấy ra. Trước mắt cô là người đàn ông cô chờ đợi bấy lâu nay, đang hiện hữu trước mặt, bằng da bằng thịt, bằng hơi thở ấm áp thân thuộc với bộ đồ cô chọn cho anh từ rất lâu.
Nhưng sao, ngay lúc này, thay vì hạnh phúc cô lại thấy bối rối trước mặt người đàn ông ấy. Anh mỉm cười với cô, ôm cô trong vòng tay rắn chắc, xiết chặt lại. Cô khóc, cảm giác này là gì? Ngay khi đôi mắt khép lại, cô kịp nhận ra Khánh đang nhìn mình. Cô run sợ trước thực tại này.
- Cuối cùng anh cũng đã gặp lại em.
Nhân thều thào vài chữ trong niềm hạnh phúc khôn tả. Cô nghe thấy mà cứ trơ trơ trước cảm xúc của mình, không phản ứng, không mấp máy lấy một từ. Họ ôm nhau lặng lẽ hồi lâu trên sân khấu trong tiếng hò reo của mọi người.
Nếu là khách “ruột” của quán, chắc hẳn ai cũng nhớ những vũ điệu cuồng si họ từng mang đến sàn nhảy. Người ta hạnh phúc thay cho cô. Khánh cũng hạnh phúc thay cho cô. Còn hạnh phúc của cô đang đi lạc trong tim mình.
Khánh uống cạn ly rượu. Anh biết mình sẽ chẳng thể là gì của cô nữa nhưng sao vẫn muốn cố gắng cướp lấy con tim ấy. Đến giờ khắc này, anh biết mình phải buông bỏ, vì anh không muốn phá vỡ niềm hạnh phúc mà cô chờ đợi bấy lâu, không muốn thấy cô đau khổ dày vò thêm nữa.
- Họ đẹp đôi phải không?
- Họ sinh ra là một cặp. Nào, cụng ly, chúc mừng hạnh phúc của họ.
Hai người bước đến phía Khánh, một mặt để Nhân chào hỏi, một mặt để cáo từ về trước.
- Hey anh bạn, lâu quá không gặp! - Đức hồi hởi
Nhân hích vai anh chủ quán bar, miệng mỉm cười:
- Cảm ơn vì đã chăm sóc cô ấy giúp tôi.
- Không có gì, hôm nay ngày cuối cùng cô ấy ở đây, từ mai trả lại cho cậu chăm sóc.
Lan mỉm cười trước mấy lời của những người bạn cũ. Khánh nhìn nụ cười ấy của cô, anh im lặng né tránh ánh nhìn của Lan.
- Tôi đưa cô ấy đi trước, hẹn gặp lại anh vào ngày mai.– Nhân nói với Khánh.
Lan và Nhân rời quán. Họ thong dong trên đường, tay anh nắm chặt tay cô như sợ để tuột mất bàn tay ấy một lần nữa. Anh vẫn vậy, nhảy được mọi lúc, mọi nơi, chỉ cần cảm xúc tới. Anh đòi cõng cô. Nhưng khi ở trên lưng anh, kỳ lạ thay, cô lại nghĩ về Khánh.
 Cô mệt mỏi trò chuyện với anh vu vơ đôi ba câu.
- Em ốm sao?
- Cho em ngủ một lát, khi nào tới nhà, gọi em dậy nhé.
 Nhân trao cô nụ hôn buổi sớm. Đã rất lâu, anh mới đặt lên môi mình lên môi cô, mỗi sớm bình minh thức dậy. Cô cựa mình, dụi mắt vì ánh sáng từ bên ngoài rọi vào căn phòng.
- Em dậy chưa?
- Sao anh dậy sớm quá vậy, lại còn kéo rèm cửa ra, chói mắt quá.
- Em phải đón ánh nắng vào mỗi lúc bình minh thì mới cảm thấy vui vẻ chứ.
- Nó làm em mất ngủ.
- Không phải vì nụ hôn của anh?
- Cũng một phần.
Lan thoát khỏi vòng tay Nhân. Cô thấy ái ngại khi vòng tay ấy cứ quấn lấy bên cô. Nhân hơi bàng hoàng vì sự khác lạ này. Có lẽ, sự trở lại của anh khiến cô chưa kịp thích nghi với cuộc sống đã quen thiếu anh. Anh bắt đầu cảm thấy sự xa cách mà cô đem lại.
Anh nhìn thấy những tấm ảnh cô cắt đi khuôn mặt anh. Anh không trách cô, vì trong đó anh biết vẫn còn những nhớ nhung cô dành cho anh. Điều duy nhất mà anh có thể nghĩ lúc này phải bù đắp cho cô, bù đắp lại tháng ngày anh bắt cô chờ đợi mình, bỏ mặc cô bơ vơ nơi đây.
Cộc, cộc, cộc…
- Tổng giám đốc, người quản lí nhóm nhảy mà chúng ta mời đã đến rồi ạ.
- Cho anh ta vào đi.
Khánh chống tay lên cằm, nhìn theo từng bước chân.
- Chào tổng giám đốc, hôm qua chúng ta đã gặp nhau.
- Tôi vẫn nhớ.
Họ bàn qua công việc hồi lâu. Khánh biết Nhân yêu Lan rất nhiều. Nghe cách anh ta gọi tên mỗi khi nhắc đến cô trong bản hợp đồng đủ để anh biết rõ điều đó. Giữa họ có một tình yêu bền chặt mà Khánh không thể chen chân vào. Cô gái đầu tiên mà anh yêu thật lòng, cuối cùng, anh lại phải từ bỏ như vậy.
Cuộc đời Lan dường như sinh ra để cuốn hút đàn ông rồi lại mòn mỏi chờ đợi họ trong lúc hạnh phúc nhất
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 6: Lần thứ 2 chờ đợi
-  Nghỉ giải lao nào các bạn...
Lan với chai nước uống, cô bạn cô thân nhất trong đám thực tập sinh, thì thào:
- Mọi người đồn thổi về cậu nhiều lắm.
- Kệ họ đi.
- Cậu không quan tâm người ta nói gì sao?
 - Không.
 - Cho anh mượn cô bạn của em một lát. - Nhân kéo tay Lan ra khỏi phòng tập.
 - Em đã nói là trước mặt mọi người anh đừng thể hiện mấy cái riêng tư rồi mà.
  - Em để tâm tới dư luận từ bao giờ vậy?
  Cô nhìn anh, không nói thêm.
  - Thôi, anh biết rồi, em nhìn đi, gánh hoa  phía dưới công ty kìa.
  - Anh gọi em ra chỉ để nhìn vậy sao? Nhạt nhẽo. Em vào trong trước đây.
  Nhân giật tay cô:
- Em lạ quá! Em không yêu anh nữa sao?
- Anh đừng trẻ con như vậy.
- Dạo này em không hay về nhà.
- Em sống ở chung cư quen rồi. Nhà xa quá, đi làm bất tiện.
- Mỗi sáng chúng ta có thể đi làm cùng nhau, ăn cùng nhau…
- Em không muốn mọi người có lí do để bàn tán. Với lại em muốn có cuộc sống riêng.
 "Tôi là gái nhảy" (P.6) - 1
Cuộc đời Lan dường như sinh ra để cuốn hút đàn ông rồi lại mòn mỏi chờ đợi họ trong lúc hạnh phúc nhất (Ảnh minh họa)
Cô giật khỏi tay anh. Anh biết cô đang cố tạo khỏang cách. Nhưng anh sẽ không buông cô chí ít là lúc này. Dù cô đang né tránh, đang tức giận anh nhưng với khoảng thời gian bên nhau dài và ngọt ngào như vậy, anh tin có thể đánh thức tình yêu trong cô một lần nữa.
- Hey, anh nhìn gì dữ vậy? - Ly toác miệng cười khi vô tình gặp Khánh
- Em về nhanh thế, anh đang chuẩn bị ra đón em.
-Tại nhớ anh quá mà, anh không nhớ em sao?
- Thôi nào, lần nào về cũng nhõng nhẽo.
- Kệ em! Mà mẹ anh bảo em dọn tới nhà anh ở đấy, nên hôm nay anh về sớm, đưa em về gặp bác.
- Mẹ anh với em lại bày tính chuyện gì sao?
- Bí mật, đi thôi anh.
Căn biệt thự nhà Khánh từ hôm Ly về ồn ào hơn hẳn. Khánh vẫn xa lánh mẹ mình, nhưng cũng chẳng gần gũi Ly hơn chút nào. Ly thích anh. Còn tình cảm của anh, anh không ép mình cố được thêm.
- Em đang làm gì với chiếc điện thoại của anh?
 Ly quay người:
- Không…à…cô gái anh chọn là đây sao? - Ly giơ màn hình điện thoại cho anh xem – Là người mà anh luôn nhìn trộm rồi khi em vỗ vai anh lại giật mình?
- Anh yêu cô ấy. Anh không nhìn trộm mà là nhìn “giấu” để biết cuộc sống của cô ấy đang thế nào thôi.
- Cô ta có người khác rồi mà…
- Anh chưa bao giờ nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, cũng chưa bao giờ thể hiện tình cảm vì anh không muốn phá vỡ hạnh phúc mà cô ấy chờ đợi bấy lâu.
- Nếu mẹ anh chọn em làm con dâu bà?
- Em thừa biết mẹ anh không có quyền đó… từ rất lâu rồi.
- Anh không biết mẹ anh đã làm những gì nên anh mới nói như vậy.
- Anh biết rất rõ.
- Nếu em nói hết liệu anh có chiều lòng bà mà cưới em không?
Mắt Ly chực khóc. Cha cô (thư kí của mẹ Khánh) đã cấm cô không được kể bất cứ chuyện gì, nhưng đây là cách cuối cùng cô có được anh, dù chỉ là thể xác.
- Em nói vậy là sao? Bà ấy giấu anh chuyện gì?
- Mẹ anh không độc ác như anh vẫn tưởng, cũng chưa bao giờ rời xa cha anh để cặp bồ theo một ông Tây nào đó mà anh vẫn nghĩ. Năm ấy, lúc tập đoàn X lâm vào khủng hoảng, mẹ anh phải đi xa vì bà nghe nói đã tìm được tủy thích hợp thay cho cha anh nhưng cần phải thuyết phục được ông ta. Mẹ anh ra nước ngoài, tìm đủ mọi cách cầu xin và đến khi người đàn ông ấy đồng ý thì ba anh đã không qua khỏi.
Hơn nữa, từ lúc ba anh vào viện, những kẻ đối lập đã tìm mọi cách chia rẽ nội bộ, bán cổ phần tập đoàn cho rất nhiều thành phần khác nhau, công ty gần như lâm vào tình trạng phá sản.
Mẹ anh không muốn đứng nhìn tập đoàn của cả một gia tộc mà cha anh đã cố gắng mở rộng và phát triển lại sụp đổ như thế, bà đã đồng ý làm vợ hờ của người đàn ông muốn hiến tủy cho chồng cũ của mình. Ông Tây ấy rất thích những món ăn mẹ anh nấu, nên rất muốn mẹ anh ở lại bên cạnh. Và mẹ anh đã đồng ý để đổi lấy một khoản vốn khổng lồ phục hồi công ty. Tin đồn mẹ anh bỏ chồng con theo Tây cũng từ ấy mà ra. Không ngờ điều ấy lại trở thành quá khứ buồn ám ảnh tuổi thơ anh.
Khánh ngỡ ngàng, bàng hoàng trước những gì vừa nghe thấy. Vậy mà bao năm qua, anh trách móc, hận thù, xa lánh, miệt thị bà. Trong suốt những năm tháng ấy, anh hắt hủi, thơ ơ và vô lễ với chính người mẹ hết lòng vì chồng con.
Anh lại uống rượu, uống tới say mềm. Trong cơn mê, anh gọi cho Lan. Anh khóc như một đứa trẻ. Anh kể cho cô nghe những ngày tháng cũ. Anh bỗng chốc yếu đuối tới vô cùng.
Khánh tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng, bên cạnh là Lan, cô ấy đang ôm anh ngủ ngon lành. Người con gái anh yêu, đang gần cạnh anh, bất giác, kí ức của đêm qua, hiện về đứt gãy. Anh đã làm gì cô ấy thế này?
Lan tỉnh giấc, thấy Khánh đang hút thuốc  ngoài ban công. Sau khi mặc đồ xong, cô bước về phía anh, ôm lấy anh từ đằng sau :
- Sao anh lại ở đây, chàng trai cô độc.
- Anh xin lỗi, hôm qua anh say quá…
- Em biết… nhưng  là em tự nguyện, anh không phải áy náy gì cả.
 - Vậy còn Nhân?
- Anh ấy để em đến bên anh rồi.
Khánh bất giác quay lại, nhìn thẳng vào mắt Lan:
- Vậy có nghĩa là…
- Anh ấy chúc phúc cho chúng mình.
- Sao anh ta biết? Và sao em biết anh yêu em?
- Chàng trai ngốc… Em biết từ rất lâu rồi, từ những ngày chúng ta dạo phố cùng nhau, khi em vẫn nghĩ về Nhân còn anh thì nghĩ về em.
- Vậy là…
Anh ôm Lan vào lòng với niềm hạnh phúc khôn tả. Rốt cuộc vẫn chỉ là anh ngốc nghếch nên không cảm nhận được những gì những người thân yêu nhất dành cho mình.
***
Sóng gió luôn kéo đến bất ngờ, những ngờ vực xuất hiện khi niềm tin không đủ lớn, con người không đủ vững vàng để vượt qua. Khánh đột ngột biến mất khỏi cuộc đời Lan. Nhân bảo anh đi công tác vội quá nên vậy. Cô tin.
Nhưng từ khi anh đi, mọi thứ xáo trộn hoàn toàn. Cô bị sa thải vì lí do có quá khứ không hay, từng làm việc trong bar, rồi cố gắng dụ dỗ tổng giám đốc... Cô thấy mệt mỏi trước những điều tiếng của miệng lưỡi thiên hạ. Cô xin nghỉ việc và chờ anh.
Lại chờ đợi. Cuộc đời Lan dường như sinh ra để cuốn hút đàn ông rồi lại mòn mỏi chờ đợi họ trong lúc hạnh phúc nhất. Lần thứ 2 chờ đợi, Lan dường như quen hơn nhưng cũng đau hơn.
Một sớm dạo phố, cô bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ Khánh. Cảm giác chẳng lành ập đến, khi bà đang tiến dần đến đến phía cô.
Đợi người đàn bà ấy bước ra khỏi quán, mắt cô ứa lệ. Tay cô chẳng thèm gạt nước mắt, bởi nó chảy quá nhiều. Trái tim cô đau đớn. 
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 7: Màn kịch giông tố
Lan bẽn lẽn ngồi bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng chưa một lần nhìn cô với thái độ thiện cảm.
- Của bà và của cô đây, chúc quý khách ngon miệng.
Cô phục vụ cúi chào rồi tiếp tục công việc của mình. Không khí tĩnh lặng bao trùm hồi lâu. Lan nhấp ngụm trà sữa, lúc để xuống, bất ngờ người phụ nữ cất tiếng khiến cô giật mình, làm tách trà rơi mạnh xuống đất.
- Cô yêu con tôi thật lòng sao? – Bà nhìn xoáy vào mắt cô.
Khuôn mặt cô hơi cúi xuống, cô đáp:
- Vâng ạ.
- Nói thẳng ra thì tôi không ưa cô.
- Cháu biết điều đó. - Lan vẫn cúi mặt.
- Tôi muốn cô rời xa con tôi. Cô biết rất rõ, cô và nó không cân xứng, không thể đến với nhau được. Cô nghĩ nó yêu cô. Nhưng những người thuộc tầng lớp như nó và tôi, việc hạ mình nói chuyện với loại con gái như cô là điều sỉ nhục. Cô chỉ là thứ để chơi bời. Nó nói yêu cô nhưng liệu nó có dám vứt bỏ cái tôi di truyền cao ngất để đón nhận cô một cách trọn vẹn, hay nó chỉ tìm ở cô, vài ba cảm giác mà tức thời nó thấy thiếu thốn?
- Cháu tin rằng anh ấy yêu cháu thật lòng.
 “Tôi là gái nhảy” (P.7) - 1
Chính Lan cũng đang mông lung không dám chắc chắn vào tình yêu của chính mình (Ảnh minh họa)
Lan đáp lời một cách thẳng thắn, nhưng đầu cô lại mông lung, bất giác nghĩ về những biểu hiện của anh gần đây. Hay là cô chưa hiểu anh thật? Anh yêu cô thật lòng hay chỉ dựa vào cô lúc thiếu thốn tình cảm. Cô bắt đầu thấy lo sợ, lấy tay xoa bụng để tìm thấy cảm giác an toàn.
- Có chắc đứa bé trong bụng cô là của nó?  Tôi nghe nói, cô và quản lí của mình từng sống thử một thời gian dài với nhau.
- Đứa bé này là con của anh Khánh.
Người đàn bà thổi qua thổi lại tách trà trước mặt, mắt đầy ẩn ý. Rồi đoạn, bà đặt ly trà xuống, tiếp tục câu chuyện với cô:
-Thằng Khánh con tôi ấy mà, con rơi con rớt nhiều lắm, mà rốt cuộc toàn con của thiên hạ. Cô tưởng ngủ với nó một đêm là có thể nghiễm nhiên làm bà hoàng trong gia tộc nhà tôi?  
Cô đấy mà…tốt nhất là cứ yên phận với cuộc sống của mình, ngày ngày lên sàn mua vui cho bàn dân thiên hạ, kiếm tiền bằng thân xác, bằng vài ba cái động tác nhảy nhót nhức mắt. Cuộc sống của cô là ở đó, đừng tơ tưởng đến thằng con tôi. Nó đi rồi, nó và con dâu tương lai của tôi đang chuẩn bị đám cưới bên Ý. Cô không muốn cuộc sống của mình và đứa con trong bụng rơi vào địa ngục thì ngoan ngoãn mà rời xa nó.
Lan ngước nhìn người đàn bà ngồi đối diện đang buông những lời đay nghiến mình. Bỗng cô thấy mình thật yếu đuối bởi chẳng thể nói lời nào biện minh cho bản thân. Cô nhớ Khánh. Anh đi công tác biền biệt mà không biết rằng ở đây mẹ anh đang tìm cách đuổi cô đi.
- Sao? Tôi nói đúng chứ?
- Khánh… anh ấy đang đi công tác…
- Cô ngây thơ quá cô gái trẻ ạ. Cô thử tự tìm hiểu xem có phải nó đang chuẩn bị đám cưới không. Tôi nói vậy  để tốt cho cô thôi. Còn muốn sướng hay khổ là tùy ở cô.  
Người đàn bà ấy bước ra khỏi quán, mắt cô ứa lệ. Tay cô chẳng thèm gạt nước mắt bởi nó chảy quá nhiều. Trái tim cô đau đớn. Nhân nói Khánh đi công tác cơ mà? Sao giờ lại có đám cưới ở đây? Tự nhiên cái niềm tin Khánh yêu cô thật lòng cứ bị lung lay dần rồi vỡ vụn. Anh lừa dối cô sao?
Cô rời quán khi phố xá lên đèn. Cơn mưa gột rửa mọi thứ nhưng không gột được nỗi đau trong lòng cô. Cô lững thững bước đi, chẳng buồn nghĩ về đích đến. Cô cứ đi như thế cho đến khi chiếc ô tô phía xa lao tới… Tiếng phanh "kít" từ xe kéo dài một hồi thê thảm...
Có một cô gái ngã gục xuống nền đường ướt lạnh, nước mắt cô chảy ngang và dòng máu loang ra rừ mọi phía. Cô nhắm nghiền mắt nhưng đôi môi vẫn gọi khẽ tên một ai đó.
Tít…tít..tít…
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? - Nhân hỏi trong lo sợ.
- Cô ấy an tòan nhưng đứa bé thì…
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, cảm ơn ông đã cứu sống cô ấy.
Nhân nắm bàn tay vị bác sĩ đã cứu sống người con gái anh yêu, cũng chính là cứu anh ra khỏi nỗi lo sợ. Đứa bé ấy không còn, là may mắn hay bi kịch, anh cũng không biết chắc, chỉ là, màn kịch anh, Ly và mẹ Khánh tạo ra đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Đứa bé ấy là sự cố ngoài ý muốn và sẽ là nỗi đau khó lành được trong Lan.
***
Một ngày đầy nắng, tấm rèm cửa được kéo ra để ánh sáng tràn vào khắp căn phòng. Lọ hoa lưu ly được đặt ngay trên bàn cạnh sát cô. Cô hôn mê đã được một tháng. Chỉ có cô, bất động ở đấy, Khánh không liên lạc được với cô, Nhân nói dối Khánh cô đã bỏ đi.
Tay trỏ cô cử động. Cô tỉnh lại. Nhưng giữa lúc trời đẹp như vậy, giông tố lại đến bên đời cô.
Khánh ngã vật ra, quằn quại trong đau đớn, mắt anh đờ đẫn, chân tay run lên vô thức. 
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 8:  Sự trả thù đau đớn
Khánh bước đến Sweet, cảm giác mệt mỏi kinh khủng ôm lấy anh. Lần đầu tiên sau một chuyến công tác dài lại khiến anh thấy khó chịu trong người như vậy. Anh về đã được một tháng nhưng cơ thể anh lần này vẫn không chịu thích nghi với cuộc sống ở Việt Nam.
Vẫn chỗ ngồi cũ và ly rượu quen thuộc, anh đảo mắt tìm chủ sàn nhảy Sweet.
- Chào anh bạn, mấy tháng rồi không ghé qua.
- Chuyến công tác kéo dài hơn tôi tưởng, cho tôi một ly như mọi khi.
- Anh gặp Lan chưa?
- Tôi vẫn chưa thể tìm thấy cô ấy.
- Cô ấy trốn thì anh khó tìm được.
- Chắc vậy. - Anh cười nhạt và cụng ly rượu với chủ quán.
- Người mới sao?
Khánh đưa mắt về phía cô gái đang nhảy, vị trí mà ngày trước Lan luôn ở đó.
- Người mới, khá giống cô ấy. Mà sao nhìn anh trông mệt mỏi như kiệt sức thế kia? Bệnh thất tình hoành hành ghê gớm thế hả?
- Chắc là vậy, tôi cũng không biết.
- Bữa trước, quán tôi có một gã cũng hay ghé đến. Hôm bữa hắn cho tôi xem mấy vết ở lưng, lúc ấy mới biết bị chơi ngải.
- Anh bảo tôi bị chơi ngải sao? Hay là thế thật, bác sĩ cũng chỉ bảo tôi bị suy nhược cơ thể.
- Anh thử đi pháp sư xem sao, biết đâu được. Tôi có số ông pháp sư trị ngải cho lão kia, có gì tôi gửi mail địa chỉ cho.
 "Tôi là gái nhảy" (P.8) - 1
Khánh dường như suy kiệt sức lực kể từ sau chuyến đi đó (Ảnh minh họa)
Khánh đập tay vào thành ly. “Chơi ngải”, khái niệm kì quặc nhất trên thương trường anh từng nghe. Cũng có khả năng, vì đối thủ cạnh tranh vụ lần trước có mâu thuẫn khá lớn với công ty anh. Mỗi lúc có việc quan trọng liên quan tới bản hợp đồng, anh lại rơi vào tình trang mệt mỏi, chân tay mềm nhũn, dường như mọi hoạt động đều tự diễn ra bởi đầu óc không thể định hình được việc gì.
Đêm ấy,anh trở về trong sự lo lắng của mẹ. Bà thúc giục anh ngồi xuống ghế, sai cô giúp việc mang quả trứng gà đã luộc chín ra. Bà lăn trên trán anh, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Lúc này, cơ thể anh lại rơi vào trạng thái mệt mỏi, không thể nghĩ ngợi được bất cứ điều gì.
Bà thôi lăn trứng, bẻ đôi nó ra. Lòng đỏ trứng có màu của máu đỏ tươi và phảng phất vị tanh nồng. Bà nhìn anh, người con trai đang bị cướp đi  linh hồn ngồi mơ màng không chút sức lực. Đợi tới khi anh trở về trạng thái bình thường, bà nói chuyện với anh:
- Mai dẹp công việc, theo mẹ lên chùa trị ngải. Để càng lâu con càng bị nguy hiểm.
 Anh không đáp gì, vô thức lên phòng.
 Ngôi chùa vắng nằm chênh vênh bên hẻm đồi thông.
  - Chào sư thầy! Con là người đã gọi cho thầy đêm qua, thầy giúp con trai con với, nó bị người ta hại nặng quá.
Người phụ nữ vừa nói với sư thầy, tay vừa đặt lễ, chắp vái. Anh không thích mấy trò mê tín nhưng lần này, anh lại tin theo cảm tính. Anh sợ những mệt mỏi sẽ cản anh tìm Lan, anh sẽ lại mất nhiều thời gian hơn mới có thể gặp lại cô.
- Ngồi xuống đây! - Tiếng sư thầy oang oang.
Vị sư thầy bắt đầu sử dụng phép thuật. Thầy lấy một cành Liễu đã được niệm chú, đập cành Liễu nhẹ vào người anh, vừa đập, miệng ông vừa lẩm bẩm câu nói gì đó... Sau khi đập đủ vào cơ thể anh 61 cái, sư thầy quật lung tung vào không gian quanh chỗ anh ngồi, bước chân ông nhảy theo điệu nhảy của người bị "quỷ nhập".
Khánh ngã vật ra, quằn quại trong đau đớn, mắt anh đờ đẫn, chân tay run lên vô thức. Anh co người lại mà quằn quại. Lúc sau, cơ thể anh nhẹ nhõm dần. Sư thầy và mẹ anh nói một vài điều gì đó, anh không nhập tâm được vì dư âm của cơn đau còn đọng lại.
- Mẹ về trước lấy đồ, con tạm thời ở đây với sư thầy cho tới khi khỏi hẳn rồi hẵng về nhà.
 - Còn chuyện công ty?
 - Con không phải lo, trị khỏi bệnh cái đã. Con bị nặng quá rồi, mà con có nghi ngờ bị ai chơi ngải không?
- Lúc đầu con nghĩ phía bên đối tác, nhưng có lẽ không phải.
- Thôi, cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mẹ đi trước.
Anh tiễn mẹ lên xe rồi đi dạo vòng quanh ngôi chùa cổ. Không khí thoáng đãng và thanh tịnh, thi thoảng vọng lại tiếng kêu của lũ chim gọi nhau đi kiếm ăn, hoặc tiếng của lá cây đua trong gió xào xạc.
Anh thấy đầu óc nhẹ bẫng cứ như vừa trút ra khỏi cả ngàn, cả vạn nỗi đau. Anh bắt đầu tò mò về người chơi ngải anh. Rốt cuộc là ai, tại sao dùng thủ đoạn này để nhằm vào anh? Anh thực sự muốn làm rõ….
Tiếng chuông chùa báo hiệu giờ niệm kinh buổi tối. Một vài vị tu hành ngồi trước bức tượng lớn niệm kinh. Anh toan quay về phòng thì cơn đau lại ập đến, dữ dội hơn những lần trước, cảm giác như hàng vạn mũi tiêm sắp được phóng ra khỏi cơ thể anh. Phải cố lắm anh mới bước vào được chỗ sư thầy cầu cứu.
Sư thầy vội vàng lấy cành liễu quất vào người anh tới tấp, miệng lẩm bẩm, ông làm lại cảnh tưởng ban sáng nhưng có vẻ dữ dội hơn. Mấy ngày sau, tấm lưng trần của anh bắt đầu xuất hiện những vết đỏ li ti, vết đỏ ấy ngày một rõ hơn khi anh trị ngải.
Sư thầy nói khi những vết đỏ ấy hiện ra ngoài da là tín hiệu mừng. Và cuối cùng, tấm lưng trần của anh, hiện rõ dòng chữ mà theo lời dịch của sư thầy là “Em hận anh”. Dòng chữ ấy trải hết bờ vai anh, với nền là những vệt đỏ nay đã như những giọt máu rủ xuống, và nhìn xuống phần cuối của lưng, một màu đỏ đậm tuôn tào. Tấm lưng anh như một bức tranh vẽ ra từ máu.
Mẹ anh bàng hoàng và sợ hãi. Vị pháp sư cũng thấy bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình. Sau khi nghe pháp sư nói, môi anh bật ra một tiếng duy nhất. Anh gọi tên cô. Tiếng gọi ấy cất ra từ lí trí, nhưng tại sao cô lại dùng cách này với anh.
- Cậu nhà biết người hại mình sao?
 - Mẹ anh gật đầu thay cho anh. Anh nhìn vị sư thầy, không đáp lại.
 - Người hại cậu rất cao tay. Nếu cậu chắc chắn được người hại mình, nếu cậu chơi ngải lại người ta, sẽ làm giảm bớt ma thuật trong bùa ngải của họ. Việc trị ngải cho cậu sẽ sớm hoàn thành, cậu sẽ dừng được những cơn đau đớn này.
  - Nếu tôi làm như vậy, cô ấy sẽ đau đớn như tôi.
  - Cũng  có thể là vậy.
  - Vâng, sư thầy giúp con với ạ! - Mẹ anh khẩn khoản cầu xin.
  - Không được làm vậy. Tôi không muốn cô ấy đau khổ như tôi.
  - Con điên rồi sao…
  - Nhất định sư thầy không được phép làm! – Anh nói chắc nịch rồi bỏ ra ngoài, gọi gấp một cuộc điện thoại :
  - Nhân à! Tôi đây, anh biết Lan ở đâu không? Nói thật đi.
  - Tôi đã nói bao nhiêu lần với cậu rồi, rằng tôi cũng mong gặp cô ấy lắm.
  - Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
 Anh cúp máy, nhìn ra khoảng tối bao trùm.
Anh hôn lên môi cô, lên trán cô. Anh nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc.
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này...

Kỳ 9: Cái kết hạnh phúc
Dạo này, anh thấy thoải mái hơn hẳn, những quầng thâm trên mắt cũng không còn rõ như trước. Lưng anh chỉ còn dòng chữ mờ mờ hiện lên vài đường nét.
Hôm nay, anh muốn xuống núi để tìm gặp Lan. Khi đi tới phòng của sư thầy, anh bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ anh và vị sư ấy.
- Cô ấy hiện giờ đang rất yếu, không còn đủ sức để tiếp tục cuộc chơi. Nếu bà tiếp tục chơi ngải với cô ấy, sớm muộn cô cũng tan nát.
- Xin ngài giúp con loại bỏ ả ra khỏi cuộc đời con trai con. Ả có làm ma cũng đừng để ả bám theo con trai con.
Anh sững người. Nỗi đau của anh đổi thành nỗi đau của cô, sao mẹ anh có thể làm vậy? Anh lao vào đập phá bằng sự cuồng hận dữ dội. Mẹ anh khóc lóc cầu xin anh dừng lại. Sư thầy niệm bùa, cơn đau đớn kéo đến hành hạ anh.
- Vì một người như thế, có đáng không?
- Đáng chứ. Tôi yêu cô ấy. Nỗi đau thể xác có là gì với nỗi đau trong tim khi đánh mất cô ấy. Tôi xin bà, bà bảo sư thầy dừng lại đi. Xin bà đừng làm hại cô ấy nữa!
Anh khóc. Anh nhớ cô, thương cô da diết. Anh cảm thấy mình như chết đi khi nghĩ đến cảnh, ở một nơi nào đó, Lan đang phải chịu cả ngàn mũi tiêm xuyên qua cơ thể mỏng manh.
 “Tôi là gái nhảy” (P.Cuối) - 1
Cô dùng máu của mình nuôi ngải để trả thù anh và rồi cô lại tự dùng máu của mình để kết thúc việc ấy (ảnh minh họa)
- Việc trị ngải của cậu bây giờ chỉ cần đẩy hết bùa chú ra là xong, còn việc cô ấy làm ngải hại cậu, ta sẽ dừng lại việc trả thù. Nhưng cô ấy giờ rất yếu và ta vẫn chưa lí giải được tại sao cô ấy lại yếu ớt nhanh chóng tới vậy.
- Cô ấy liệu có sao không sư thầy?
- Cái đó ta không chắc. Nhưng hình như cô đang sống trong căn biệt thự cổ cách đây rất xa, quanh biệt thự trồng rất nhiều loài hoa có màu tím. Hôm trước, lúc trị ngải cho con, ta vô tình cảm nhận được.
Căn biệt thự cổ có  loài hoa màu tím. Vậy là cô đang ở Đà Lạt. Anh nhớ rất rõ cô từng kể với anh rằng sau này, nếu anh có bỏ rơi cô, cô sẽ về đó, về căn biệt thự mà mẹ cô ở giá để nuôi cô và chờ cha cô trở về. Cô sẽ ở đó để chôn vùi anh.
Anh đặt vé máy bay tới Đà Lạt ngay trong đêm. Anh đang cho người lùng sục tất cả những ngôi biệt thự như cô từng nói với anh. Anh phải tìm ra cô trước khi mọi thứ quá muộn.
 - Alô
 - Là tôi, Nhân.
 -Anh có biết căn biệt thự cổ của gia đình cô ấy…
 - Sáu tháng trước, khi anh vội vã đi công tác không kịp nói cho Lan biết, tôi, mẹ anh và cả Ly đã dựng lên một màn kịch để lừa cô ấy. Cô ấy suy sụp vì những lời lẽ dối trá và cả đứa bé mà cô ấy đã mang trong mình - là giọt máu của anh cũng không giữ được.
- Các người, các người đã làm gì với Lan? Hả?  - Anh nói như hét vào điện thoại.
- Anh thừa biết mẹ anh không ưa chuyện anh qua lại với Lan nhưng anh chưa một lần bảo vệ cô ấy trước những lời lẽ cay độc của bà ta. Lan chỉ biết nghe, rồi khóc và tự động viên mình. Tôi biết rất rõ những điều đó. Còn tôi, thì vẫn yêu cô ấy điên cuồng, cũng giống như Ly yêu anh vậy! Tất cả đều muốn chia rẽ hai người.
- Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu? Nhanh.
- Cô ấy chưa từng từ bỏ anh. Lần cuối cùng tôi thăm cô ấy là lúc tôi phát hiện ra cô ấy đang dùng ngải để trả thù anh. Tôi không giấu nổi đã kể cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện. Và  cô ấy đã dừng việc chơi ngải anh, đón nhận những đau đớn anh trả lại. Địa chỉ rồi tôi sẽ gửi anh và nhất định, anh đừng để cô ấy đau khổ nữa.
Nhân lặng lẽ khóc. Lan quá dại dột… Còn anh, Ly và mẹ Khánh thì quá độc ác với cô.
Căn biệt thự với những khóm hoa lưu ly trải dài từ con đường dẫn lối vào. Anh chạy ào tới, dùng hết sức mở cánh cổng, chạy tìm cô trong không gian rộng lớn đầy u ám.
Anh bàng hoàng khi thấy cô đang nằm trên sàn nhà, ngay cạnh vũng máu vẫn chưa kịp khô. Căn phòng sáng mờ mờ bởi ánh đèn ngủ. Bùa chú ngổn ngang và những giọt máu khô vương vãi khắp nhà. Cô đã làm gì trong suốt thời gian qua? Làm gì trong căn phòng u uất lạnh giá, vẩn lên mùi tanh của máu thế này?
Anh nâng cô lên, vết máu loang ra từ cổ tay chằng chịt những vết cứa. Người ta giằng lấy cô ra khỏi anh và đưa cô vào bệnh viện.
Cô gầy và xanh xao. Cô yếu ớt với đống dây truyền dịch. Cô dùng máu của mình nuôi ngải để trả thù anh và rồi cô lại tự dùng máu của mình để kết thúc việc ấy khi biết được mọi việc. Anh hôn lên môi cô, lên trán cô. Anh nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc.
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.

0 comments:

Post a Comment