[Truyện] Khát tình (P. cuối)

 [Truyện] Khát tình (P. cuối)

Tám năm trước đây, một cô gái đã được phẫu thuật và một cô gái bị chìm nghỉm dưới lòng đất đen.
An không trả lời thư của anh vì cảm thấy có rất nhiều điều không đúng.

Tại sao anh lại phải xuất hiện trước mặt cô?

Anh lấy tư cách gì để đuổi theo cô?

Đây thậm chí còn chưa phải tình yêu, chỉ giống như rượt đuổi bóng ma của quá khứ. Thậm chí bóng ma ấy còn khuyết thiếu.

Thanh đã giày vò mình suốt tám năm, cho đến khi có ánh sáng len lỏi vào cuộc đời anh thì ánh sáng đó lại mờ nhạt và hư ảo đến đau lòng. Bi thương ấy đâu phải ai cũng hiểu.

Đuổi theo thứ ánh sáng tưởng chừng là vĩnh hằng, cuối cùng là mộng ảo, thật sự đau lòng. Có điều, anh không muốn rũ bỏ, cũng không muốn một lần nữa tuột tay. Bất chấp An có thật sự là Thiên hay không.

An cuộn mình trong chăn, trong đầu lóe lên hàng ngàn ý nghĩ.

Nếu cô là Thiên, nếu như cô thật sự là Thiên, mọi chuyện sẽ ra sao…?

Tối hôm đó, cô xuống nhà ăn với gương mặt hốc hác. Mẹ đặt trước mặt cô vài lát bánh mì, thịt nguội, trứng và cốc sữa nóng.

- Con ăn đi! Mẹ chưa mua được nhiều thứ, ăn tạm một chút rồi sẽ đi ăn BBQ hoặc pizza.

Cô gật đầu, uống ngụm sữa, rồi vô thức buột miệng:

- Mẹ có biết cô gái nào tên Thiên không?

Và cô nghe tiếng đĩa rơi xuống, vỡ choang. Bà quay lại nhìn cô, gương mặt xám ngoét, sợ hãi.

- Con nói gì vậy?

- Dạ không, không có gì. -  An lắc đầu, nở một nụ cười rất buồn.

Có những thứ thật sự không cần phải xác nhận. Có những thứ, không cần phải đào xới. Có những thứ, chỉ cần sượt qua đã lộ rõ bản chất bên trong. Như thân phận thật sự của cô vậy.

Có điều, ở cái tuổi hai mươi lăm, biết được quá khứ không phải là gì to tát, cũng không ấu trĩ đến phát điên mà lồng lộn với việc bị lừa dối rồi đùng đùng bỏ đi. An chỉ đành lòng chấp nhận một sự thật cay đắng rằng: cô đã vô tình  lãng quên gia đình ruột thịt của mình.

- Con ăn xong rồi, con về phòng mình đây. Cũng không cần gọi đồ ăn đâu mẹ ạ.

- An… - Bà run rẩy nói theo, sau đó nhìn con gái lên lầu, trong lòng dậy sóng đau đớn.

Tội nghiệt của bà, bà thật sự không muốn thừa nhận.

***

- An, mẹ có chuyện muốn nói.

- Mẹ à, để mai nói đi - Cô nói vọng ra, thực sự cô cần có thời gian để chấp nhận sự thật này.

- Để đến mai, mẹ sẽ không chịu được. - Giọng bà đôi phần run rẩy.

An lật đật mở cửa cho bà.

- Vâng, con nghe đây.

Ngày tàu chìm, cách đây 8 năm.

- Không, không, con em không thể chết được, con gái chúng ta không thể chết được. Anh ơi, nó không thể chết.

Bà bật khóc nức nở trước cái xác lạnh ngắt của con gái mình. Vệt máu khô đọng trên cỏ con gái càng làm lòng bà quặn thắt, đau đớn đến điên loạn.

Giống như bấu víu vào một chiếc phao cứu sinh đã bị xịt hết hơi. Giống như việc trèo lên ngọn cây duy nhất và ở dưới là bầy sư tử, bà cảm thấy mình đang chết dần, chết dần.

Rồi cái cáng đẩy qua, gương mặt giống hệt con gái bà, thoi thóp thở. Lúc ấy, không có ai là thân nhân của cô gái trẻ.

Mù quáng chạy theo cô gái có hình hài giống hệt con gái mình, bà bám theo chiếc xe cứu thương và lết trên mặt đất, mặc kệ sự can ngăn của người chồng.

- Anh ơi, con em, nó thật sự là con em. Anh ơi, An còn sống, con gái cúng ta còn sống.

Phòng cấp cứu sáng đèn, trong cùng một bệnh viện, sặc mùi khử trùng, một cô gái trẻ được phẫu thuật, một cô gái trẻ khác, lại bị chìm nghỉm dưới lòng đất đen.

Bà tự tay đâm vào người mình và đâm cho đến khi những vết thương không kịp liền sẹo, máu chồng máu. Vết thương tan chảy và chồng bà vì thương vợ, đã quyết định đánh tráo kết quả ADN.

***

- Mẹ biết đó là tội nghiệt. Con đã không tỉnh dậy suốt ba tháng trời. Con nằm bất động và ngủ say như chết. - Bà bật khóc:

- Mẹ đã tưởng sẽ mất con lần nữa.

An im lặng, rất lâu.

- Mẹ, mẹ đã bao giờ đi thăm mộ con gái ruột của mẹ chưa?

Sự thinh lặng chao đảo. Thế giới như tối sầm và tất cả như sụp đổ. Bà gật đầu.

- Rất nhiều lần.

- Mẹ, con muốn gặp bố mẹ ruột của con.

- An…

- Và con vẫn muốn làm con gái của bố mẹ. Hãy cứ để con sống thay An và thay cô ấy báo hiếu bố mẹ.

---o.0.o---

An không nóng lòng đi gặp bố mẹ ruột của mình. Cô biết cô đang bất hiếu. Gập máy tính lại và rời khỏi thư viện, cô giật mình khi thấy anh ở cửa.

- Giám đốc Thanh? - Môi cô mấp máy và cô thấy anh mỉm cười.

- Lâu rồi không gặp em.

Cô và anh ra quán cà phê gần đó, vắt chân lên nhau, cô nghiêng đầu nhìn anh đầy tò mò.

- Tôi không quen bị đánh giá! - Anh mỉm cười, nỗ lực để không siết lấy cô vào lòng mình.

- Tôi chỉ tò mò thôi. Sao anh biết chỗ này?

- Tôi dò hỏi đồng nghiệp cũ của em! - Anh mỉm cười.

- Sao anh lại tìm tôi?

- Có vài điều tôi muốn xác minh.

Cô nhìn anh nghi ngờ và cảnh giác.

- ... về tình cảm của tôi!

- Nghĩa là sao?

- Và về cả sự thật thân phận em nữa. -  Vừa nói xong, anh thấy mắt cô hoảng loạn.

Anh biết cô đã biết hết mọi chuyện. Anh biết, cô đã biết rất rõ. Có điều, biết là một chuyện, chấp nhận nó, nhớ về nó và yêu anh, lại là một chuyện khác.

- Tôi không yêu anh… - Cô nói khẽ. Rất khẽ.

Giống như… giống như nước chảy nhẹ vào ngày giông tố, tiếng nước chảy bị át đi bởi tiếng mưa rơi. Nhưng anh nghe rất rõ.

- Trước đây… tôi có yêu anh sao?

- Thiên!

Anh không đáp, rút trong túi bao thuốc rồi châm lửa. Mặt cô không biến sắc, cũng không sặc sụa ho trước khói thuốc cay nồng. Cô thản nhiên nhìn anh, cũng thản nhiên chờ đợi câu trả lời.

Anh dụi mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn. Sau đó đứng lên.

- Tôi chỉ ở đây có ba ngày thôi, sau đó phải về M.E.Y.I.

- Tôi biết.

- Tôi sẽ kể tất cả mọi chuyện cho em, về em và về chúng ta.

- Điều kiện là gì? -  Cô hỏi.

- Em thật ra vẫn thế… - Anh mỉm cười, vô thức chạm vào lọn tóc của cô, cầm lên rồi hôn nhẹ.

- Điều kiện rất đơn giản, em trở về gặp hai bác.

- Chỉ thế thôi sao?

- Ừ, chỉ thế thôi.

Cô cắn môi, rồi bỡ ngỡ khi môi anh chạm vào môi cô.

Rùng mình.

Và anh bật cười.

- Em vẫn thế, thật sự vẫn thế!

Cô chạm vào môi mình, dằn lòng khi nghĩ về cái chạm thoảng qua như gió. Cảm xúc không xáo trộn nhưng mù mờ trong khoảng trắng xóa kia, hiện lên những hình ảnh hết sức rời rạc .

Cô có thật sự từng yêu ai đó?

Thùy An, không, là Thiên, không tưởng tượng nổi cô đã từng yêu. Càng không tưởng tượng nổi cô yêu một người như Thanh. Giống như đá gặp đá, khô khốc, vô tình vậy.

Yêu?

Cô đau tim khi nghĩ về nó. Dứt mình ra khỏi sự lúng túng này, cô trở về nhà và quyết định hỏi mẹ cô nên làm gì. Và liệu, bà có chấp nhận cho những quyết định sau cuối của cô không?

Cô đánh mất tuổi trẻ không có nghĩa là ký ức của cô cũng trắng xóa.

Tám năm qua, đối với bố mẹ hiện tại, cô thật sự rất yêu kính và trân trọng họ.

Và nỗi sợ mơ hồ thoáng qua.

Nếu như, bố mẹ ruột của cô không khiến cô hạnh phúc đến thế, cô sẽ ra sao?

Thanh biến mất. Lần này, đến lượt cô đánh rơi giấc mộng của mình.
An không nghĩ, cô sẽ liên lạc đến một người không liên quan. Nhưng ngay khi tiếng chuông vang lên và đầu dây bên kia nhấc máy, An biết mình không thể rút lui được nữa.

- Alo! - Giọng Dương ngờ vực xen lẫn đề phòng, còn An lại thở dài.

- Xin chào, em là Dương phải không?

- Vâng, cho hỏi chị là ai ạ?

- Tôi là An, Vũ Thùy An.

Dương im lặng, một hồi rồi mới nói tiếp.

- Dạ vâng, chị có việc gì sao ạ?

- À ừ… Dương có thể cho tôi một cuộc hẹn không? Hai ngày nữa tôi về Việt Nam, tôi muốn gặp em.

Dương không biết vì cớ gì mà An lại gọi điện cho cô. Khó chịu hơn nữa, trong giọng nói của chị ta còn muôn phần khó xử. Khó xử? Dương cười khẩy. Đã có sự theo đuổi của anh, thì còn có gì để phải tỏ ra khó xử? Nhưng cô vẫn chấp nhận gặp một tình địch không chính thức.

Ngày hẹn.

Dương biết bản thân mình và An rất giống nhau nên cô tự trang điểm cho mình thật nổi bật. Trang điểm sắc nét, màu son tô đậm, ngay cả váy cũng trở nên chói mắt. Cho đến lúc nhìn thấy An mặc sơ mi quần vải ngồi trong quán cà phê, lòng Dương trở nên đắc ý. Niềm đắc ý nhỏ nhoi xẹt qua vì ngay lúc này, cô nổi bật hơn người con gái ấy.

- Chị đến sớm quá! - Dương cất tiếng, gỡ kính râm và cài lên mái tóc nâu óng.

- Xin lỗi vì đã phiền em, em gọi đồ đi!

Dương lật sơ qua menu, rồi gọi một cốc espresso.

- Chị có việc hẹn tôi, nên tôi thấy lạ. Có chuyện gì gấp lắm sao? - Dương khoanh tay, tựa vào thành ghế phía sau, bắt đầu một cách thẳng thừng.

- Em đã bao giờ ra mộ của cô gái tên Thiên chưa? - An cũng không mấy bất ngờ, vào thẳng câu chuyện.

- Rồi.

Dương nhướn mày, hoàn toàn không hiểu nổi câu hỏi này mang ý nghĩa gì.

An im lặng, gõ tay lên mặt bàn gỗ, cô tư lự rồi tiếp tục.

- Em yêu Thanh không?

Dương ngỡ ngàng, mắt mở to rồi hít thật sâu.

- Có. Rất yêu.

- Vậy… nếu như Thiên chết đi một lần nữa, liệu em có chấp nhận làm thế thân? - An cười, một nụ cười rất dịu dàng, ánh nhìn cũng rất dịu dàng. Có điều, như thể nhìn xuyên qua Dương, làm cô gái trẻ không khỏi rùng mình.

- Ý chị là sao?

- Ý chị là em có chấp nhận làm người thế thân để ở bên Thanh suốt đời không?

Dương chưa bao giờ gặp Thiên. Cũng chưa bao giờ nghe ai kể về Thiên nhưng linh cảm của cô kêu gào mãnh liệt, rằng cô gái này đích thực là Thiên. Là Thiên của riêng mình Thanh và là Thiên của một thời thương nhớ.

- Chị là…?

Và An mỉm cười.

- Tôi về trước đây, em cho tôi biết câu trả lời sau nhé.


Khát tình (P13) - 1
Cảm giác được trở về với gia đình hạnh phúc đến mức cô phải thốt lên: "Thì ra, nhà là vậy" (ảnh minh họa)

An nằm trên ghế sofa, thực ra cô nửa nằm, chân và lưng cô trên ghế, phần người còn lại cô thoãi mình xuống nền nhà, nhìn ngược mọi thứ, bằng chính đôi mắt này, rồi khe khẽ hát.

Cô muốn suy nghĩ, thật sự muốn suy nghĩ.

Quá khứ của cô, từ màu trắng xóa nay hóa thành đen đặc. Cảm giác bị nhấn chìm trong vũng lầy khiến cô không đủ sức để vùng vẫy, lại càng không thể cầu cứu ai. Và còn Thanh… Cô ngừng ngân nga khi nghĩ về anh.

Anh thực sự đã mất cô, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hay nên nói, anh mất Thiên. Cô là Thiên, có điều, ngay cả ký ức nhỏ nhặt nhất về anh cũng không có. Đau buồn hơn, con tim cô không hề rung động, cũng không day dứt trước anh.

Nếu có, thì chỉ là một phần nhỏ ngưỡng mộ người đàn ông trẻ tuổi hào hoa mà thôi.

Ám ảnh…

Không, An thậm chí còn không nghĩ về anh để mà ám ảnh.

Cô đứng dậy, đi tìm mẹ trong bếp, cô thừ người.

- Mẹ!

- Con à?

Bà quay lại, nhìn cô, quầng mắt thâm lại khiến cô không khỏi xót xa...

- Mẹ không gọi con là An nữa sao?

Bà luôn luôn gọi cô là An. Giờ thì cô đã hiểu vì sao, chỉ đơn giản là lời khẳng định vô vọng về sự tồn tại của đứa con gái đã chết.

Bà lắc đầu.

- Mẹ, mẹ kể cho con về An đi, cô ấy là người thế nào?

- An không phải người tốt, nó không tốt như con, nhưng lại là tất cả của mẹ và bố con. À, phải là bố của An.

Cô ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn và bà ngồi đối diện cô. Vuốt mai tóc của cô, bà cười rất hiền.

- Con giống hệt nó, giống đến mức mẹ đã thiết tha điên dại van xin bố để đưa con về. Bao giờ con về thăm bố mẹ ruột, mẹ sẽ đi cùng và quỳ xuống tạ lỗi họ.

- Mẹ à, con muốn nghe về con gái của mẹ, những chuyện khác, hãy để sau đi…

- À thì… nó thật sự đã từng rất ngoan.



An im lặng. Phải là Thiên im lặng. An qua câu chuyện của mẹ cô lờ mờ hiện lên trong trí óc cô. Một cô gái bốc đồng và hoang dã. Một cô gái dại dột lăn vào những câu chuyện trải đời quá sớm. Ở cái tuổi mười tám, bước lên con tàu hôm đó, là để trốn nhà đi chơi. Có điều, cái kết lại quá tang thương.

Cô ôm lấy mẹ mình, để bà run rẩy. Những cơn run rẩy lặng câm và sự xót xa vô tận của bà khiến cô nghĩ rất nhiều.

Liệu, khi gặp lại, bố mẹ ruột của mình, cô sẽ phản ứng thế nào? Và cô sẽ ra sao khi tim gan cứ quặn thắt vì tội lỗi đã phủi đi quá khứ?

- Mẹ à, mai cả nhà ta đi đến nhà bố mẹ ruột con, và đi thăm mộ An nhé.

***

Thanh mỉm cười. Ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Anh biết rằng, đến lúc anh rời bỏ mộng mị của mình. Thoát khỏi bóng tối phủ sương mù, cảm giác này, giống như được sống.

Tám năm qua, tuổi trẻ của anh chôn vùi.

Hai mươi tám tuổi, thực sự tuổi trẻ của anh mới bắt đầu.

Thiên quỳ xuống trước mặt cha mẹ. Cô thật sự biết ơn cảm giác này, là cảm giác hạnh phúc vỡ òa. Tất cả ký ức cô không cần nhưng cô biết cô đã trở về đúng chỗ. Trái tim cô không sai, nó nở hoa và rạng rỡ đến điên cuồng.

Thì ra, thương nhớ là một cảm giác hạnh phúc như này.

Trở về thế giới của mình, trong lòng bố mẹ dịu dàng và bao dung. Được gọi là nhà, thì ra là như thế. Không phải sự gượng gạo mơ hồ gợn lên trong tim nữa mà là sự thuần khiết duy nhất và không nghi ngại.

Cô mặc kệ cái gì là quá khứ, cái gì là tương lai. Thứ cô có, duy nhất cô có chỉ là hiện tại đang bày ra trước mắt.

Một nhà ba người ôm nhau khóc đến nức nở. Người đứng ngoài, nhìn vào, cảm thấy nửa bi ai nửa hạnh phúc. Bi ai cho hai người mất con mãi mãi, hạnh phúc cho đứa trẻ có thể trở về.

Cô thu tay vào lòng, ngồi khoanh chân nhìn anh và mỉm cười.

- Lá thư nặc danh là anh gửi cho em sao?

- Nặc danh nào? -  Anh hỏi lại, có chút ngờ ngợ.

- Mấy cái mail hé mở về thân phận của em ấy! - Kể từ khi cô nghe toàn bộ câu chuyện giữa mình và anh, cô đổi cách xưng hô.

- Mail nặc danh? - Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi khẽ cười: - Anh nghĩ là anh biết người gửi. Sau này, đám cưới của chúng ta, anh sẽ đưa cậu ta đến tạ lỗi với em.

Cô sững lại. Hành động trở nên khô cứng. Cảm giác như nước rút trong cơ thể khiến đôi môi cô trở nên khô và khoang miệng đột nhiên đắng ngắt.

- Đám cưới?

- Phải! - Anh lúng túng trước phản ứng của cô, thật sự không cầu mong cô sẽ cắt đứt mối quan hệ này.

Ngay từ đầu, Thiên đã không là của anh.

Cho dù cô có nằm trong lòng anh và nói rằng cô thuộc về anh.

Cho dù cô có nói rằng cô yêu anh.

Thì sự tàn nhẫn tuyệt tình nơi Thiên, anh thấu hiểu. Cô tuyệt tình đến mức có thể dứt bỏ anh mà bay nhảy trong ba năm. Và ba năm đó, anh tưởng chừng như mất cô mãi mãi.

Còn bây giờ… Thiên của anh dừng mơ mộng. Cái khoảng lặng trong đôi mắt cô thay bằng hoài bão và ước mơ. Hoài bão và ước mơ đó, còn choán chỗ nhiều hơn cả anh.

- Anh à… cho em ba năm được không?

Anh biết, biết cô sẽ nói câu này. Đau lòng thay, anh không thể làm gì khác.

- Anh ôm em được không?

Cô gật đầu và khi ghì chặt cô trong tay, anh nói rất nhỏ.

- Ngày trước, trước khi em rời bỏ anh, em cũng nói câu này. Em nói xem, anh phải làm sao? Thiên, em có yêu anh không?

---

Khi cô tiễn anh ra sân bay, cô đã ôm anh rất chặt và nói rằng, cô sẽ đợi anh về.

Sau ngày hôm đấy, Thiên luôn tự hỏi liệu có công bằng cho cô và cho anh không, khi cô tiếp tục đi tìm tự do. Cô mải miết đi trên một con đường không có hình bóng của anh, trong khi anh đặt cô vào mọi kế hoạch của đời mình. Nhưng cái cô nhận được, chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo.

Và ngày hôm sau, cô lại tìm gặp Dương.

- Như thế có công bằng không? - Thiên khuấy cốc nước chanh, hỏi lại đầy mơ hồ.

- Chị biết tôi muốn làm gì không? Tạt nước vào mặt chị! - Dương nhếch cười, rồi đáp trả hẳn học.

- Vậy à? Chắc tôi đáng bị thế.

- Chị không yêu Thanh thật sao?

- Tim tôi không đập nhanh khi ở cạnh anh ấy.

- Vậy thì chị biết người thiệt thòi nhất là ai không? Là tôi... - Dương hất tóc, cảm giác như thể cô có thể giày vò Thiên ngay tức khắ. - Tôi đã từ bỏ Thanh vì  anh nói không thể yêu tôi.

- Và...? - Thiên nhíu mày.

- Tôi không đặt anh ấy vào tay chị, anh ấy tự đặt mình vào tay chị để chị nhào nặn. Nếu như sau vài tháng không thể yêu được anh ấy, chị từ bỏ chưa muộn mà. Cả hai chúng tôi đều đã thử rồi.

Thiên bắt đầu viết nhật ký. Cô dường như sống bù cho những năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, sau lại lao đi kiếm kế sinh nhai mà lãng quên cả một thời tuổi xuân của con gái. Nếu có thể, cô thích ghi lại khoảnh khắc của mình nhiều hơn chút nữa.

Và, ngày nào cô cũng bắt đầu bằng một câu muôn thuở.

“Ngày hôm nay, Thanh nhắn tin hỏi mình yêu anh chưa?”

***

- Em sẽ đợi anh về! - Cô mỉm cười, ôm lấy anh rất chặt.

- Không đi cùng anh sao?

- Em chưa yêu anh mà! - Cô bật cười.

- Vậy à? Được rồi, khi sang đấy, anh sẽ lại nhắn tin về.

Tối hôm đó, câu đầu tiên cô viết trong nhật ký của mình, là một câu khác.

“Em muốn anh gọi điện và hỏi em có muốn làm vợ anh không?”

Khi cô viết xong dòng đó, đóng quyển nhật ký lại và ngủ một giấc thật sâu.

Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, cô mất đi cả thế giới của mình. Anh biến mất. Thế giới của cô thật sự đi vào vùng tự do đến hoảng loạn. Cô mới chỉ tìm thấy anh, tìm thấy hình hài mình giữa đời sống thật. Rồi đột ngột, cô cũng như anh, đánh rơi giấc mộng của mình vào khoảnh khắc đẹp nhất và viên mãn nhất.

(Hết)
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.

0 comments:

Post a Comment