[Truyện] Khát Tình (phần 1)


Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh.

Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh.

Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...

Mùa thu ấy, cả hai gặp nhau và lao vào một cuộc chơi không lối thoát.

Cô nằm rúc vào người anh, mân mê những ngón tay và đặt lên má mình.
- Thiên! Nghịch…
- Em thích mà. Tay anh rất đẹp!
Thiên khúc khích cười, dụi vào anh và càng nắm chặt tay anh hơn.
- Thiên!
- Dạ?
- Anh yêu em!
Năm đó, cô 18, anh 21. Cô yêu anh trong sự e dè và cẩn trọng. Và cả những nụ hôn cũng hết sức nhẹ nhàng.
- Hứa với em, Thanh, cho em ba năm.
- Ba năm?
- Ba năm để em xác định em có yêu anh không, để anh xác định anh yêu em không?
- Thiên!
- Ba năm… cho em rong chơi ba năm, tự do ba năm. Ngày cuối cùng của ba năm đó, nếu em không thể tìm ai tốt hơn anh, em sẽ đến với anh.
- Em đi đâu? Em định rong chơi với ai?
Anh bất thần ôm cô vào lòng mình, ghì chặt, rồi nâng cằm cô lên, ấn môi mình vào môi cô.
- Đi với ai, em muốn ai?
- Thanh!
- ....
- Làm ơn…
Cô níu áo anh, dụi mình vào ngực anh và dịu dàng nắm lấy tay anh, thật chặt!
- Làm ơn, Thanh à…
- Em hứa, 21 tuổi sẽ quay về bên tôi?
-Em hứa.
***
Ba năm sau, đột ngột, cô mất tất cả.
Mất cả mạng sống của mình.
Anh mất tất cả, cả mục tiêu của đời anh: lấy cô về làm vợ.
Nhưng người ta nhìn vào, chỉ thấy anh vẫn hờ hững trước sự ra đi vĩnh viễn của cô.
Anh căm hận bản thân, đã trao cho cô thứ tự do mà anh không mong muốn.
Anh căm hận bản thân, đã để tuột tay cô trong tầm nhìn của mình.
Anh căm hận bản thân... vì đã quá muộn để có thể có lại cô lần nữa.
***
Và năm anh 28 tuổi, mọi chuyện với anh chính thức bắt đầu.
7 giờ sáng.
Cô lăn lộn trên giường rồi bật cười. Tiếng cười nhỏ, khúc khích trong chăn và cô tiếp tục ôm lấy chiếc gối của mình.
- Dương! Dậy đi em!
Người bên cạnh bình thản ôm lấy cô, lay lay, cũng dịu dàng hôn lên trán cô.
- Vâng…Cựa mình, cô gái trẻ quay lưng về phía người vừa cất tiếng, lắc lắc đầu rồi tiếp tục dụi dụi vào chăn. 
- Dương!
- Ứ…
- Ứ cái gì, dậy đi em!
- Ứ.
- Năm phút nhé?
- Ứ…
Người kia bất lực nhìn cô cuộn tròn chiếc chăn bông quanh người mà không khỏi tị nạnh. Anh thở dài rồi cũng bước xuống giường và đi làm bữa sáng cho cô.
Dương hé chăn ra nhìn cử chỉ thất thểu của người yêu, trong lòng thầm cười một nụ mỉa mai. Môi nhếch lên nhợt nhạt rồi tiếp tục trùm chăn kín đầu.
23 tuổi, cô gái trẻ dường như là kẻ nhàn hạ nhất thế gian. Với sự nuông chiều của ba mẹ và người yêu, cô trở nên lười biếng và có phần kiêu kì. Nhưng cô vẫn là một cô gái tốt. Chỉ là, cô đối xử tàn nhẫn với người yêu mình.
Dương là một cô gái đẹp. Nói cách khác, cô biết cách khiến cho bản thân xinh đẹp hơn nhờ những ưu điểm sẵn có. Và điều đó làm cô nổi bật. Chiều cao vừa phải, vóc dáng thanh mảnh, làn da trắng khiến Dương trở nên mong manh trong tất cả các loại trang phục cô khoác lên mình.
Và ít ai biết, đó chính là thế mạnh của cô.
23 tuổi, sinh viên xuất sắc của một ngôi trường danh giá, sống trong nhung lụa từ bé và vốn kiến thức được chính ba mẹ tích lũy đầu tư, Dương trở thành một cô sinh viên sáng giá và được đón chào vào làm ở bất cứ nơi đâu.
Và cô đã chọn M.E.Y.I, một tập đoàn lớn, đa quốc gia và có những yêu cầu cho nhân viên rất khắt khe. Cô gái trẻ đã chọn một nơi như thế, với ước mơ và hoài bão bay thật cao, thật xa.
***
Anh tỉnh dậy trong cơn váng vất của rượu nặng. Lắc lắc đầu, anh mới từ tốn ngồi dậy. Với tay sang bên như một thói quen, anh cầm lấy khung ảnh đã vỡ một phần kính và cười dịu dàng.
-Thiên…
Người trong ảnh rất buồn, mái tóc tung xòa trước gió biển, Thiên nghiêng đầu trước ống kính của anh và thì thầm với màu trời ửng tím. Lúc đó, lòng anh vốn đã thắt lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đây là tấm ảnh cuối cùng anh chụp cho cô.
Bảy năm trôi qua, anh gần như điên cuồng với những mối tình một đêm nhạt nhẽo. Chính cha mẹ cũng rất nhiều lần giục anh lấy vợ nhưng anh tuyệt đối không thể chung đụng với ai quá lâu.
Thiên ám ảnh anh. Đến giờ phút cuối cùng cô vẫn ám ảnh anh.
Điện thoại reo lên, anh bắt máy và bình thản trước cuộc gọi.
- Sếp ơi, hôm nay thi tuyển nhân viên đấy!
- Ờ.
- Ể ê… đừng có càu nhàu với em gái anh thế. Nhanh lên. Tổng giám đốc của M.E.Y.I mà lề mề thế à.
- Ờ, được rồi, anh đến đây.

Anh thản nhiên bước vào phòng phỏng vấn, bình tĩnh ung dung nhìn lần lượt từng người, cũng đánh giá phong thái từng người.
Cho đến khi ánh mắt anh giao phải nụ cười của Dương.
- "Có phải là Thiên?" - anh tự hỏi.
"Mùa thu ấy, khi anh nhìn thấy cô, đã thấy được đốm lửa tàn nhen lên trong ánh mắt. Đôi mắt cô trong sáng kiêu kì, say đắm với cuộc sống tự do của tuổi trẻ. Anh thăm dò ánh nhìn của cô, lại bình tĩnh cất giấu cảm xúc tận đáy lòng, đem cô vào một trò chơi rượt đuổi không hay biết".
Dương bình tĩnh ngồi trước ban giám đốc, giới thiệu bản thân mình.
“Một cô gái năng động" - Thanh nghĩ thầm, cười chát chúa trong lòng. Thiên của anh không như thế, cô u uất và trầm lặng hơn rất nhiều. Thiên của anh, cô gái ấy không tự tin đứng trước người khác và khoe khoang thế mạnh. Thiên của anh sẽ rất từ tốn trước mặt người ta, bình tĩnh thể hiện bản thân một cách chậm rãi. Và trên tất cả. Thiên của anh đã chết.
Dương nói lên quan điểm của mình về mọi vấn đề mà người ta đưa ra. Mọi thứ đều táo bạo và hết sức sáng tạo. Những ý kiến mới mẻ khiến Thanh kinh ngạc, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp trả như đối với những ứng viên khác. Bắt gặp ánh nhìn thầm lặng của anh, Dương có đôi chút lúng túng.
Người đàn ông trước mặt cô rất đẹp. Anh ta có đôi mắt sâu thẳm và lạnh nhạt, màu đen tuyền bình tĩnh găm vào suy nghĩ của cô những mộng mơ bất chợt. Anh có mái tóc gợn sóng, dịu dàng và phù hợp với gương mặt tuyệt mĩ của mình. Dương chột dạ, rồi bất chợt ám ảnh...

Lần đầu tiên Dương khao khát một người đàn ông đến vậy. Anh như ngoài tầm với, cách xa cô cả vạn dặm.

Thanh bình tĩnh đứng đợi cô dưới sảnh, trong mắt tuyệt đối không pha lẫn tạp chất, chỉ là muốn một lần thử chạm vào cô, để xem liệu cô có tan ra như ảo ảnh của mình.
Thanh thấy bóng dáng của cô bước ra từ thang máy, váy màu đỏ, rực rỡ chứ không giống Thiên. Thiên của anh không bao giờ mặc màu chói. Thiên của anh cũng không mặc váy.
Anh ngẫm lại, sẽ không đi theo cô mà sẽ cho người theo dõi cô gái ấy và trực tiếp tuyển cô thành thư kí riêng của mình. Có một người giống Thiên để anh nhìn ngắm, thật sự rất tốt.
Những ngày sau đó, anh đếm từng ngày chờ cô đến. Thời gian đột ngột trở nên lạnh lùng, ngày tháng trước đây vô nghĩa bỗng nhiên được sống lại. Anh đợi chờ cô. Khác với cách chờ đợi vô vọng của anh khi chờ Thiên trở lại.
Dương bước vào phòng giám đốc, mỉm cười rạng rỡ khi thấy anh với tác phong rất chuyên nghiệp. Anh mong chờ cô sẽ có phần nào cá tính như Thiên.
***
15 năm trước, ngày anh 13 tuổi, anh gặp Thiên. Thiên kì lạ với những giấc mơ trong trẻo, tiếng cười như chuông bạc. Thiên khi đó là cả cuộc sống của anh, một cô gái biết trèo cây, hái quả nhưng lại rất đỗi dịu dàng bên cây dương cầm trắng muốt.
14 năm trước, anh 14 tuổi, lờ mờ nhìn thấy tình cảm của mình dành cho cô gái bé bỏng kém anh 3 tuổi ấy, anh đã nguyện nhốt mình vào cuộc đời cô và muốn giam cô mãi mãi trong vòng tay của mình.
13 năm trước, anh 15 tuổi, anh bình thản đem lại cho cô những cảm xúc khiến cô bối rối. Thiên ngày đó của anh bắt đầu lớn, bắt đầu rời xa anh và những trò chơi con trai để hòa nhập với các bạn gái. Anh ngày đó đã nắm chặt tay cô, thở dài nói: “Đừng tránh anh!”.
12 năm trước, anh bước vào cấp III, cô ngỡ ngàng bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu "lột xác" thành thiếu nữ, rất đỗi xinh đẹp, đến mức anh muốn gói cô lại trong tấm áo mình. Thiên chỉ dịu dàng cự tuyệt anh, cũng dịu dàng động viên anh: “Em là của Thanh mà".
Và bây giờ, trước mặt anh là gương mặt của Thiên. Có điều, cô ấy không phải... không phải là Thiên. Dương nhanh chóng sắp xếp công việc, lên lịch trình và liên lạc với đối tác. Cô làm mọi thứ rất thành thạo, rất hoàn hảo khiến anh không khỏi bất ngờ.
Không sao, cô gái tốt nghiệp loại giỏi của FTU với thế mạnh có hai ngôn ngữ và gương mặt xinh đẹp thì chẳng khó khăn gì trong việc sắp xếp thời giờ cho anh.
Anh trầm lặng ngắm cô, cảm giác có chút nực cười.
Dương trở về nhà, cô vẫn có cảm giác xa lạ với mọi thứ nhưng Dương đã cố hòa nhập với tất cả. Rồi, cô bắt gặp ánh mắt lặng lẽ của Thanh. Giám đốc cô đẹp trai và trầm mặc. Cô nhận thấy sự xa cách trong đôi mắt của anh nhưng cũng trong đôi mắt ấy, cô bắt gặp bóng hình mình, phẳng lặng và say đắm. Dương bắt đầu mơ có được người đàn ông ấy.
- Em về rồi à?
-Daniel? Sao anh ở đây? - Người đàn ông ngoại quốc điển trai trước mặt khiến cô giật mình tỉnh khỏi cơn mơ.
- Chúng ta đang sống thử mà. -  Anh chàng ngoại quốc tên Daniel ngơ ngác hỏi lại rồi hôn lên tóc Dương.
Sự động chạm khiến Dương thở dài, cau mày.
- Daniel này, mình chia tay đi anh!
Rất khẽ khàng, và cũng rất quen thuộc, cô thốt ra lời chia tay nhẹ bẫng. Daniel ngơ ngác rồi buông thõng bàn tay. Anh cười vô tư rồi gật đầu.
- Ừ, anh hiểu.
Và Dương kết thúc một cuộc tình, chóng vánh như hàng chục cuộc tình trước. Cô thở dài, rồi lơ đãng vuốt mái tóc tơ. Đôi mắt nâu trầm của Thanh choán lấy tâm trí cô, ám ảnh một cách mạnh mẽ. Nụ cười của anh cứ lởn vởn quanh trí óc cô, cuốn lấy cô vào một cơn mê say đắm, rạo rực.
Lần đầu tiên Dương khao khát một người đàn ông đến vậy. Anh như ngoài tầm với, cách xa cô cả vạn dặm. Và Dương quyết định, cô sẽ giành lấy người đàn ông đó về tay mình. Một cách chóng vánh, khiến anh thuộc về cô, yêu cô say đắm...
 “Anh có biết tuổi trẻ được dệt bằng gì không? Là từ những mạch máu của con tim.”
Thanh nhớ rằng, Thiên từng nói với anh điều đó, khi cô thong thả trong bộ váy màu xanh nhạt, ngắt lấy bông hoa trà trước cửa và cài lên tóc. Lúc đó, Thiên rất u buồn, rất xinh đẹp và xa cách. Còn anh, nhìn ngắm cô không biết chán, tự chôn mình trong ánh mắt mông lung của Thiên. Cô gái trẻ ấy không thuộc về anh, không thuộc về thế giới này, tự do bay lượn đến một chân trời mà anh không đủ dũng cảm để bước đến.
Chậm rãi cầm bức ảnh của cô lên,  một nụ cười sáng lạn, rực rỡ giữa một rừng hoa tulip ở Hà Lan. Thiên ở đó, sáng rực rỡ, hạnh phúc tột cùng và anh say đắm với niềm vui khi nghĩ rằng cô đang hạnh phúc.
Vô thức, anh nhớ đến Dương, cô thư kí mới tuyển của mình rồi bật cười. Một bản sao hoang dại. Một bản sao bùng cháy, một bản sao thành thục và vấy bụi trần. Thiên của anh, cô không thật, còn Dương hiện tại, quá trần trụi.
Anh nhớ đến Dương chỉ vì cô là một bản sao hoàn hảo cho gương mặt kia và nhiệt huyết như những gì Thiên từng nói. Thiên của anh, đã vút bay mất rồi.
- Giám đốc!
- Lấy cho tôi cốc cà phê! - Anh không ngẩng đầu, đưa cho Dương một xấp tài liệu rồi gật đầu:
-...
- Xem xét lại những hợp đồng này cho tôi, so sánh với những gì đã lưu ở trên máy. Ba giờ chiều mang cho tôi kết quả. Giờ đưa tôi cốc cà phê!
- Vâng ạ. - Dương nhanh chóng đón lấy tập tài liệu kia rồi vội vàng đi lấy nước.
Dương ghét cà phê. Cô không thể uống được thứ nước đắng ngắt ấy dù nó thơm lừng và cô không thể nhấp môi khi cảm giác vị cà phê đặc quánh xộc lên não. Đó là lí do cô gọi bạc xỉu thay vì cà phê.
Anh nhìn theo Dương, cười nhạt nhẽo rồi nhìn vào màn hình máy tính. Không, anh không thích cô. Có một sự ác cảm vô hình bất chợt xuất hiện khi anh thấy cô nhăn mày trước mùi vị cà phê. Rồi anh so sánh với Thiên. Hình ảnh vô hình ấy dần dần phủ nhận toàn bộ cô gái hữu hình cạnh anh.
Ừ, đó là tình yêu của anh. Một dạng tình yêu cực đoan và khép kín. Trên tất cả, tình yêu đó chết rồi. Nằm sâu dưới đại dương và chẳng thể ngoi mình lên nữa.
Dương không biết rằng, dù có thừa tự tin đến mấy, cô cũng chưa một lần thực sự bước vào cuộc đời anh. Trái tim anh khô héo, lạnh lẽo và trở nên cằn cỗi. Anh mới 28, cô mới 23, tuổi trẻ của cô mới bắt đầu và tuổi trẻ của anh cũng vừa kết thúc...

Trong bộ váy đỏ cúp ngực quyến rũ, Dương kiêu hãnh và tự tin có thể hút được hồn Thanh trong đêm nay.


- “Em yêu anh!” - Dương đứng trước gương, nhìn mình đằm thắm trong bộ váy màu đỏ rực rỡ.
Cô bắt đầu quyết tâm chạy theo anh sau 3 tuần làm việc cùng nhau. Có lẽ cũng vì trong suốt thời gian qua, anh không hề nhìn cô, dù chỉ một khoảnh khắc.
Rồi đột ngột một ngày, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Mai đi tiệc!”
Tim cô đập thình thịch, giống như vỡ òa mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay.  Cái cách anh nhìn cô hoàn hảo đến mức cô muốn cả đời mình chỉ cuốn vào đó, say sưa trong ánh mắt anh.
Cô xoay mình trước gương, những lọn tóc xoăn lượn sóng thả xuống bờ vai trần, gót giày đen quý phái và bộ váy đỏ rực rỡ khiến cô cảm thấy mình thật hoàn hảo, sánh bước bên anh thật hoàn hảo.
Bước ra khỏi nhà, Dương tự lái xe đến bữa tiệc, rồi mỉm cười như nữ minh tinh kiêu kì và danh vọng khi bước vào đại sảnh. Tất cả mọi người đều rực rỡ, tất cả mọi người đều lấp lánh và sang trọng. Hòa mình trong không khí xa hoa đó, Dương vẫn cảm thấy bản thân kiêu hãnh vì nhan sắc và học vấn hơn người của mình. Đặc biệt, cô kiêu hãnh bởi cảm giác sẽ hút hồn được Thanh trong đêm nay.
 “Ảo tưởng là một thứ gì đó khiến con người ta trở nên hoặc điên rồ, hoặc dũng cảm, đôi khi là cả hai".
Thiên từng chui vào áo anh, mỉm cười và vu vơ nói. Thanh gật đầu, không phủ nhận  và chính anh cũng đang trong cơn ảo tưởng khi ở cạnh Thiên. Còn ngày hôm nay, anh bật cười, anh đang ở vị trí của Thiên và Dương, cô đang ở vị trí của anh ngày trước. Anh biết cô say đắm anh và cũng huyễn hoặc rằng, rồi anh sẽ thuộc về cô.
Còn anh, anh không chắc nếu anh yêu Dương, anh sẽ yêu gương mặt cô hay tất cả mọi thứ thuộc về cô, giống như một trò chơi đuổi bắt đầy may rủi vậy. Nhưng Thanh thử đánh liều. Không phải lúc nào anh cũng có cơ hội ôm lấy người con gái giống Thiên.
Anh nhìn Dương, cười rất đỗi dịu dàng. Dương đứng hình, ngơ ngác như lần đầu tiên biết đến mùi vị tình yêu.
- Em yêu anh! – Dương thì thầm. 
- Tôi biết.
Tiệc tàn, cô đứng đợi anh dưới ánh đèn pha lê sáng rực rồi khi Thanh đến, anh dắt tay cô vượt qua những đám đông. Thở dài, anh đưa áo khoác cho cô, cười nhàn nhạt, rút trong túi ra một bao thuốc. Anh bắt đầu châm lửa.
- Anh thích hút thuốc sao? - Dương mở lời, rồi đưa tay lên giật điếu thuốc ra khỏi miệng anh.
- Ừ! - Thanh không thể hiện thái độ, chỉ chậm rãi rút ra một điếu thuốc khác, và châm lửa. - Em không thích sao?
- Hại lắm! Em không thích những thứ hại cho sức khỏe. - Dương nhăn mày, thành thật đáp lại.
- Vậy sao? Còn tôi, tôi thì khác.-  Anh nhướn mày, dùng tay kẹp lấy điếu thuốc, tránh để cô tước đi một lần nữa.
- Anh sợ cô đơn à, hay là buồn nên mới hút?
- Không hề, đó là thói quen thôi. Quen rồi thì thích. - Thanh gật đầu, nhìn người con gái này, tự hỏi điều gì đang diễn ra.
- Quen rồi thì thích, vậy thì quen em lâu, anh có thích không?
- Thích. Em là một người được việc.
Thanh cười, trong thâm tâm hình dung cô sẽ phản ứng thế nào. Và như anh đoán, cô phụng phịu, bĩu môi và nguýt dài.
- Chỉ được việc thôi sao?
- Ừ!
- Vậy vì sao anh còn đi dạo với em?
- Để cho em có cơ hội nói em yêu tôi. -  Thanh lẳng lặng đáp lời, cũng không để ý trong giọng nói của mình có vài phần mỉa mai.
Nhưng dường như Dương chẳng quan tâm nhiều đến thế, cô mạnh mẽ gật đầu và cũng mạnh mẽ đáp lại.
- Phải, em yêu anh.
- Ừ, tôi biết.
- Là sao? Anh không chấp thuận sao?
- Tôi không cấm em yêu tôi nhưng cũng không yêu em.
 - Được, vậy thì em sẽ theo đuổi anh, đến khi nào anh yêu em thì thôi.
Anh nhếch môi cười! Thật nhàm chán vì chẳng cô gái nào không nói những lời ấy cả. Có lẽ, chỉ mình Thiên nhìn anh chăm chú rồi cười bí hiểm và lặng lẽ quay đi khiến anh miệt mài suy đoán. Dù sao, Thiên cũng chưa bao giờ ngỏ lời. Cô chỉ chạy trốn.
- Ừ, tùy em, chúng ta về thôi! - Anh quẳng điếu thuốc vào thùng rác ven đường rồi đi, không nhìn cô thêm lần nào nữa.
- Vâng, về thôi.
Dương về nhà, ngã vật lên chiếc giường quen thuộc của mình rồi giơ tay ngắm vuốt những ngón tay thanh mảnh. Cô gần như bị ám ảnh bởi cách Thanh ở đó, nhẫn nại, lạnh lùng và lơ đãng. Cô bị ám ảnh bởi sự dịu dàng thuần túy của anh và gần như phát điên lên trước anh.
Cô yêu anh, bắt đầu say đắm và điên cuồng.
Cô phải làm gì để khiến anh thuộc về cô? Cô phải làm gì để trái tim anh cũng khắc khoải khi nghĩ đến cô? Dương quá nhiệt huyết, năng lượng của cô bùng cháy dữ dội. Cô sôi nổi, cô cuồng nhiệt, hoang dã và có một ý chí sắt đá về sự tước đoạt. Đó là thói quen của cô, ngông cuồng  tin rằng mình sẽ có được tất cả. Phải, Dương có tất cả những điều mà mọi người khát khao và bây giờ, cô bắt đầu nếm trải mùi vị khát khao ấy.
Tự nhiên, Dương rơi nước mắt. Phần lớn nước mắt của phụ nữ rơi không lí do. Dương cũng thế, đột nhiên nghĩ lung tung, đột nhiên thấy mình thất bại và khóc. Cô quá cứng đầu để có thể từ bỏ anh.
Từ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Dương gạt nước mắt, mỉm cười: “Em còn chưa tấn công anh cơ mà. Em sẽ bắt lấy anh".
Thanh có một thói quen mà anh duy trì suốt từ tháng ngày Thiên biến mất, đó là việc ngắm nhìn hình ảnh của cô, viết lại những công việc mình đã làm trong ngày hôm nay rồi nói chuyện cùng cô qua bức ảnh. Và châm thuốc.
Kéo một hơi thuốc rồi nhả ra làn khói xám, anh cười, gượng gạo gạt nước trong khóe mắt mình rồi nhìn tấm ảnh Thiên. Thiên hơi mỉm cười, nghiêng đầu và trong tay cô là một đóa cúc dại. Còn anh, anh cũng cười, thầm nguyền rủa.
- Chết tiệt, em cứ đi, đi mãi. Em nói tôi cho em ba năm, tôi cho em mười năm sao em chưa quay về?.
Đêm lặng, thanh tịnh vô cùng, anh chìm đắm trong kí ức về Thiên, mãi mãi không dứt ra.
- Thiên, em nói xem, một cô gái giống y hệt em, có điều tính cách hoang dã hơn nhiều, đang vây lấy tôi, tôi phải làm gì?.
- Em tỉnh dậy đi, trở về đi, để tôi không lạc khỏi em...
Và một lần nữa, Thanh tìm đến rượu.
Anh mơ về Thiên mỗi ngày. Anh mơ về cô suốt bao nhiêu năm nay. Có điều đêm ấy, anh không biết người mình mơ về là Thiên hay Dương nữa.


Dương đã biết bí mật của Thanh, thấy buồn, thấy tị nạnh... rồi lại hy vọng sẽ chiếm được trái tim anh.

Tỉnh dậy trong cơn đau đầu, Thanh uống tạm cốc nước rồi đến công ty. Trong đầu anh chỉ lơ mơ về hình ảnh một cô gái mặc váy đỏ thẫm,  đứng giữa bầu trời và ôm lấy đóa dã quỳ. Là Thiên hay Dương? Thiên không bao giờ mặc màu đỏ nhưng cô ấy lại rất thích dã quỳ. Bật cười, thật đáng buồn khi bên cạnh anh lại có Dương.
- Giám đốc, anh không khỏe à?
- Tôi ổn! Lịch hôm nay của tôi thế nào?
- Buổi sáng họp cuộc họp cổ đông, buổi trưa đi tiếp khách, đầu giờ chiều đi đánh golf và…
- Bỏ hết cho tôi, hôm nay tôi có việc!-  Thanh nhìn Dương, hơi mỉm cười - Nhờ em đi mua cho tôi cốc cà phê.
- Vâng!
Dương gật đầu, đón chờ ánh mắt anh rồi hy vọng. Cô không thể để bản thân mình trở nên thấp kém trong mắt anh. Dương muốn anh phải toàn tâm toàn ý thuộc về cô...
Đầy hứng khởi, cô gái trẻ bước đi mà quên lãng cả điều cô băn khoăn: việc quan trọng gì lại khiến anh bỏ hết mọi cuộc họp?

Khát tình (P4) - 1

Thanh không hướng theo cô, anh chậm rãi xoay cây bút trên tay, ánh mắt có chút tư lự rồi thở dài. Đã 7 năm sau ngày Thiên ra đi, anh ghê sợ cảm giác trống rỗng trong những ngày này. Anh ghê sợ nó khi nhận ra Thiên không có ở đây. Bảy năm, anh chôn vùi mình vào kí ức cùng cô, chôn vùi mình trong những hư ảo về cô, để cô luôn ở sát bên mình.
Chỉ trừ ngày giỗ cô, anh mới buộc mình bước ra khỏi bóng tối, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói lọi kia, đối diện với sự thật rằng, Thiên không còn nữa. Cô đã chết rồi.
Thật sự chết rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy, là Trang, em gái anh.
- Anh, mấy giờ anh đến?
- Tầm mười hai giờ trưa. Mọi người cứ chuẩn bị trước đi, anh sẽ ra mộ sau.
- Anh, anh phải tập quen với việc đi ra mộ cùng mọi người đi.
- Ừ, có lẽ nên thế thật. Mẹ và cô thế nào hả em? Đã bày xong món chưa?
- Rồi, đợi anh đến thôi. Nhanh nhé!
- Mới hơn chín giờ sáng, được rồi, lát sau anh đến.
- Vâng.
Trang cúp máy, anh dập máy, rồi lại tiếp tục với đống giấy tờ.
- Giám đốc, của anh. – Dương bước vào với cốc cà phê trên tay.
- Cảm ơn em!
Thanh gật đầu, đón lấy cốc cà phê và không để ý gì đến Dương nữa.
***
"Anh này, tình yêu bao nhiêu là đủ?”
Thiên hỏi vu vơ, rồi cười. Còn anh, khi đó, lúc ôm cô trong vòng tay và vuốt tóc cô, anh không đáp, chỉ áp lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
- Có bao giờ em thấy anh yêu em đủ?
- Quá đủ!- Thiên thành thật đáp lời.
Thanh giật mình. Vừa rồi anh lại lỡ ngủ quên trên bàn. Lại mơ về cô. Lại nhìn thấy cô, hiện hữu, xinh đẹp và xa cách. Thở dài, Thanh đứng lên, xách cặp và đến thẳng nhà Thiên.
Lại một mùa nữa, cô không về.
Lại một mùa nữa, anh không cười.
Dương không biết vì sao anh lại rời đi quá nhanh thế. Lần này, anh đeo kính râm. Anh cứ thế đi, không ai lấy làm lạ, chỉ có Dương thấy một sự mơ hồ.
Không tiện dò hỏi mọi người xung quanh nên cô đành lẳng lặng bám theo Thanh.
Cho đến khi anh đến nghĩa trang ngoại ô, cô mới thấy anh tháo kính, cầm trên tay một bó hoa ly, rồi quỳ dưới mộ ai đó. Anh không khóc. Chỉ chậm rãi đặt hoa, đốt nhang và lẳng lặng hút thuốc.
“Thiên, bao giờ em về?”
“Em không trả lời, lần nào em cũng im lặng.”
“Thiên, em còn yêu anh không?”
“Thiên, anh yêu em, sao em không về? Anh đã có một căn nhà của riêng mình. Về đi!”
Anh lẩm bẩm một mình, quá nhỏ để Dương có thể lắng nghe. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được có một nỗi đau trong anh và sự trống trải lạ lùng mà cô chưa bao giờ tiếp nhận. Dương tò mò, thật sự tò mò nhưng cảm nhận rằng, nếu cô bước ra lúc này, cô sẽ mãi mãi không đến gần được anh.
Dương ra về. Chỉ là cô không biết, khi cô quay gót, Thanh đã thấy cô. Rồi cảm xúc trên cơ mặt anh co giật. Thì ra, người con gái kia lại có những hành động ngu xuẩn như thế.
***
Dương lẳng lặng sắp xếp lại tài liệu rồi chăm chỉ làm việc như chưa hề một lần bước chân khỏi công ty. Cô cũng bắt đầu lân la với các nhân viên khác, dò hỏi và vỡ lẽ: hôm nay là ngày mất của cô gái tên Vũ Thiên. Cô gái ấy là người mà Thanh yêu tha thiết.
Rồi Dương nảy sinh lòng ái mộ xen chút tị nạnh với cô gái đã khuất xa kia và tự tạo hy vọng cho mình.
“Anh ấy không yêu mình, là vì một cô gái đã chết. Dương à, cố lên, mày sẽ chiếm được Thanh!”.
Dương nằm trong mộng ảo, Thanh chìm trong quá khứ. Họ đều thuộc về một thế giới mà không nên tồn tại.
Dương hoàn tất công việc của ngày hôm nay một cách nhanh chóng. Trước khi về nhà, cô nhắn tin cho Thanh rồi mỉm cười.
- Anh đừng buồn!
- Ý em là gì?
Đáp lại gần như ngay lập tức, Thanh nhíu mày. "Cô gái này không phải sẽ thú thật rằng cô đã xuất hiện tại nghĩa trang chứ".
- Em đã đi theo anh ngày hôm nay và em đã biết được câu chuyện đó. Em chỉ muốn an ủi anh thôi.
Thanh cười, không đáp lời, lẳng điện thoại lên giường rồi nằm xuống. Đưa tay tháo cà vạt cho bớt đi ngột ngạt trong người. Anh chăm chú nhớ lại quãng thời gian bảy năm qua. Bảy năm không có người nói với anh câu an ủi. Bảy năm qua, họ để anh chìm trong kí ức về Thiên. Rồi Dương xuất hiện. Thật buồn cười. Anh cảm thấy không thích cô gái này, nhưng thật lòng cảm kích cô ta vì sự xuất hiện ấy lôi anh ra khỏi thế giới ma mị kia.
-  Cảm ơn em!
Anh quyết định trả lời và nhanh chóng rồi tắt máy. Lần đầu tiên, anh hy vọng sẽ không gặp lại Thiên trong giấc mơ của mình.
Phải rồi, bảy năm đã kết thúc. Tuổi trẻ của anh đã kết thúc. Tình yêu của anh cũng đã tàn.
Năm nay, anh hai tám tuổi. Mọi chuyện với anh mới chính thức bắt đầu.
Trên đời này, đau buồn nhất là bị lãng quên.
Thật đáng tiếc, bao nhiêu bất hạnh anh có đủ.

Người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh.

Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh.
Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh.
Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...
Thanh từng nghĩ rằng, nếu một ngày có thể ném mình vào khoảng không ngoài kia, liệu anh có thể gặp lại Thiên. Nhưng trước khi anh kịp buông bỏ mình, một cô gái khác giống Thiên lại xuất hiện.
Anh đã nghĩ rất nhiều về sự xuất hiện của Dương, sau đó chỉ mỉm cười. Một nụ cười đầy đau đớn. Anh bắt đầu nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt đầy nhiệt huyết kia. Cô quá rực rỡ với tuổi trẻ của mình, còn anh, bắt đầu cuộc sống nhiệt huyết ở tuổi hai tám.
Anh bắt đầu lau khô linh hồn mình, cẩn thận hé mở một phần trái tim, bắt đầu đón nhận sự xuất hiện của Dương và mỗi đêm đều trăng trở về Thiên. Phải, anh mở cửa trái tim mình ra, là vì Thiên, nhưng lau khô linh hồn mình, cũng là vì Thiên.
Tim anh chưa bao giờ có chỗ cho Dương.
Khát tình (P5) - 1


- Giám đốc, chiều nay anh có hẹn phỏng vấn, lúc 4h30.
- Em xem hộ tôi họ hẹn ở đâu, liên lạc và hẹn lại xem có thể chuyển địa điểm đến phòng họp của tôi không. - Anh nhìn Dương, đan tay vào nhau, rồi trầm ngâm quan sát cô.
Lúc đó, anh thấy đôi mắt cô lấp lánh. Đôi mắt của Thiên chưa bao giờ rực sáng khi nhìn thấy anh cả. Một sự so sánh xuất hiện, rồi miên man kéo dài những khoảnh khắc của anh.
Dương sải bước trên nền gạch hành lang sáng bóng, chợt bị giật lại bởi một tiếng gọi lạ hoắc.
- An, nhanh chân lên em! Mà nãy chị thấy em mặc bộ khác cơ mà-  Một cô gái trẻ chạy đến kéo lấy tay Dương, trên tay là một túi đựng ống kính máy ảnh.
- Xin lỗi, hình như chị nhầm tôi với ai rồi, tôi là Dương, nhân viên tại công ty này. - Dương giật mình, sau đó cười tươi đáp lại và đưa thẻ nhân viên của mình cho người đối diện xem.
Như không tin vào mắt mình, cô gái trẻ trước mặt ngẩn người, giật mình rồi cười xuề xòa.
- Xin lỗi cô, tôi nhầm cô với đồng nghiệp của tôi.
- Không sao. Người giống người là chuyện thường. - Dương gật đầu, sau đó đi tiếp.
“Nhưng giống đến thế quả thật khó tin!".
***
- Trang, chị làm gì ở đây thế? Đi thôi!  - An tiến đến, lẳng lặng quan sát người chị kia, rồi kéo tay cô ta đi.
- ...
- Đây là buổi phỏng vấn quan trọng, chị cố gắng chụp càng nhiều ảnh càng tốt nhé!
- An, chị mới gặp một cô gái giống em như đúc.
- Người giống người là chuyện hết sức bình thường mà. Đi nào!
“Anh đừng bao giờ tin vào số mệnh nghe chưa? Vì bất kể thứ gì xảy đến với anh, đều là do anh tạo ra”.
“Vậy em trả lời xem, tại sao lại xuất hiện thêm một cô gái giống em nữa?”
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thanh khi người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ, bình thản và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh.
Khát tình (P5) - 2

- Xin chào, tôi là Vũ Thùy An, phóng viên từ tạp chí..., cảm ơn anh đã nhận lời mời phỏng vấn của tôi ngày hôm nay.
Cô gái ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, bình tĩnh nắm tay anh thật chặt và lắc nhẹ.  Anh chết sững người, ngay cả việc hít thở cũng đột nhiên trở nên quá đỗi nặng nề.
Anh từng bất ngờ khi gặp Dương nhưng cảm xúc của anh, đối với cô gái Thùy An này khác hắn, chua xót và hạnh phúc đan xen. Trực giác mách bảo anh rằng, cô gái ấy là linh hồn sót lại của Thiên. Thiên của anh. Thiên của anh chết rồi.
Buổi phỏng vấn nhẹ nhàng trôi qua, anh vẫn đan tay vào nhau, bình tĩnh cười đáp trôi chảy, chỉ có mình anh biết, lòng bàn tay anh lạnh ngắt.
- Câu hỏi cuối cùng, thưa anh. Người ta nói đằng sau một người đàn ông thành công, luôn có bóng hình của một người phụ nữ, xin hỏi, câu nói này có đúng với anh?
- Có phần nào. - Anh nheo mắt nhìn cô, tâm trí muốn gào lên rằng người phụ nữ đó giống hệt cô, người phụ nữ đó đã chết, người mà anh yêu nhất đã chết và anh làm việc chỉ để quên cô. -  Nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi. Tôi chưa vợ, cũng không có bạn gái, bóng hình phụ nữ sau lưng tôi chỉ là mẹ và em gái tôi thôi.
- Vậy sao? Vâng, cảm ơn anh vì buổi phỏng vấn này. Bài phỏng vấn sẽ được lên ngay số báo tuần sau, mong anh đón đọc. -  Thùy An nghiêng mình, mỉm cười và ra hiệu cho nhóm phỏng vấn thu dọn đồ nghề.
"Cách cô nghiêng mình sao giống hình ảnh của Thiên quá!"
"Tôi có thể có số điện thoại của cô được không?" - Anh đã định nói thế nhưng không, anh lẳng lặng nhìn cô, đoán xem liệu cô có đưa cho mình danh thiếp hay bất cứ thứ gì tương tựkhông.
- Đây là danh thiếp của tôi. Tôi chỉ hy vọng nếu có lần phỏng vấn sau, mong anh chiếu cố cho. - Cô nửa đùa nửa thật, đôi mắt vẫn thế, không lấp lánh, thong thả và dịu dàng.
- Tôi hiểu, còn đây là danh thiếp của tôi.- Thanh đưa cho cô danh thiếp của mình, mỉm cười và từ biệt.
Ngày hôm nay là một ngày kì diệu, mọi thứ cuốn hút anh và anh biết, anh cần tìm hiểu về cô gái tên Vũ Thùy An kia.
Nhấc  điện thoại lên, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Sao?
- Tìm hiểu hộ tôi phóng viên báo... Vũ Thùy An.
- Hơ, sao tôi phải giúp cậu? Cậu hứng thú với một em gái xinh tươi nào rồi à?
- Cậu cứ tìm đi, rồi sẽ hiểu thôi.
Anh dập máy, ngón tay vân vê chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út bên tay phải, trầm ngâm nhìn về khoảng xa xăm nào đó.
“Vũ Thùy An, em là ai?”
***
Dương lặng mình trước tấm gương, trân trân nhìn vào dung nhan rạng rỡ đến rực sáng của mình, rồi nước mắt lăn dài.
Cô đã gặp cô gái ấy. Cô gái mà giống cô đến mức khiến người ta nhầm lẫn. Nhưng cô ta còn giống với “bản gốc” trong lòng anh hơn. Cô ta kì lạ, lãng đãng, tự thu mình. Cô ta không giống cô, sức sống tuổi trẻ ở cô ta khác cô. Nhưng Dương lo sợ, cô thật sự lo sợ vì cô đã nhìn thấy cách Thanh nhìn cô gái kia.
Dương khóc.
Cô và cô ta đều là bản sao từ một bóng hình mà giờ đã lặng yên dưới nấm mồ đen đặc.
Cô và cô ta đều là những kẻ tài năng và đoạt được những thứ mình muốn.
Có điều, cô ta không muốn anh. Còn cô thì có.
“Tình yêu như một con chó”-  Dương rủa thầm “Mình chạy, nó đuổi, mình đuổi, nó chạy, mình đứng yên thì nó cắn".
Gạt nước mắt, cô lại ngắm nhìn mình thật lâu, rồi lại hồ hởi: "Mình là chính mình. Cố lên, mày luôn biết cách chiếm hữu mà".
còn nữa...sẽ cập nhật tiếp
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.

0 comments:

Post a Comment