[Truyện] Khát Tình (Phần 2)

Thì ra, 8 năm trước, Thùy An cũng có mặt trên chuyến tàu định mệnh của Thiên.


Vùng mình tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn, anh nhẩm tính không biết đây là lần thứ mấy nghìn trong cuộc đời anh nằm mơ thấy cái chết của Thiên. Giống như những vòng lặp lại vậy, anh không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh và cơn đau dài hạn về cô. Và anh sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó.
Thanh không đủ can đảm dứt mình khỏi cái tên Thiên. Thanh không đủ.
Tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là ba rưỡi sáng. Cái nóng mùa hè giữa miền nhiệt đới khiến anh có phần mệt mỏi.
Trũng sâu vào những cơn đau là điều không thể nữa rồi, Thanh vùng mình, tiếp tục làm việc. Mở máy lên, anh vào mail và nhận được bức thư đầu tiên từ cuộc phỏng vấn ngày hôm qua.
Thùy An. Cái tên đánh vào tâm trí anh và gợi mở ra tiềm thức nhức nhối.
Cô giống Thiên đến kinh ngạc. Một bản sao hoàn hảo.
“Gửi tổng giám đốc tập đoàn M.E.Y.I
Chào anh, tôi là Thùy An, người đã phỏng vấn anh vào ngày hôm qua, 15/6. Đây là bản mẫu về phần phỏng vấn chúng tôi định đưa lên cho ngày 22/6 sắp tới. Trong đó bao gồm các mục quảng cáo mà anh đã yêu cầu chúng tôi làm. Mong anh hồi đáp sớm về các sản phẩm này.
Thùy An.”
Anh nhìn lướt tập tin mới gửi về, sau đó đánh hai chữ “đồng ý” rồi quay đi pha cà phê.
Không đầy mười phút sau, cô gửi mail đến cho anh, xác nhận một lần nữa.
- Cô chưa ngủ à?”
Dùng hangout, anh đánh vài chữ coi như là một buổi giải sầu đêm khuya.
- Tôi cũng như thương nhân các anh, bận đến nỗi không có thời gian ăn tối.
- Bây giờ đang là ba giờ sáng.
- Có vẻ hơi sớm để ăn sáng nhỉ?  Thùy An đáp lại, sau đó nhanh chóng nói tiếp:
- Cảm ơn anh đã giúp tôi buổi phỏng vấn hôm qua. Tôi đã thông báo với tổng biên tập về quyết định của anh. Hy vọng lần sau sẽ lại được hợp tác với anh.
- Không sao, tôi cũng rất vui khi được hợp tác với quý báo.
Thùy An là một cô gái trẻ. Cô có quá nhiều ước mơ và nhiệt huyết cho nghề cô chọn. Cô muốn trở thành một nhà báo. Thùy An không có quá khứ, những gì cô nhớ được chỉ từ khi bắt đầu tỉnh dậy. Tỉnh dậy trong căn nhà, nơi cô gọi là nhà. Tỉnh dậy giữa sự vui mừng của người mà cô gọi là bố mẹ.
Nhưng không, cô không biết gì cả. Suốt tám năm đằng đẵng, cô bình tĩnh sống và tin vào cảm giác của mình.
Cô tin vào ước mơ của cô, sống bằng ước mơ ấy. Và từng bước, từng bước bắc thang đến đỉnh cao vinh quang cô đã vẽ ra suốt tám năm trời.
Thùy An viết báo và cộng tác từ những ngày cô bắt đầu vào đại học. Đó là bàn đạp của cô, để cô nắm trong tay khát vọng của mình. Có thể nói, việc phỏng vấn một nhân vật quan trọng, hay lăn xả đến vùng sâu vùng xa để viết tin đối với cô gái trẻ này không còn là điều xa lạ.
Nhưng hôm nay, khi cô gặp người đàn ông này, cô cảm thấy như một vùng trắng xóa nhức nhối trong cô trỗi dậy, đau đáu, mệt mỏi. Không, Thùy An không muốn bắt đầu đào xới mảng kí ức trắng xóa của cô. Cô đang có một cuộc sống trọn vẹn hạnh phúc của riêng cô, cô không muốn xuất hiện một phần nào khiến cuộc sống này đột ngột lung lay.
Thùy An đã bước vào tập đoàn M.E.Y.I đó và cái cô nhận được là một ánh mắt tò mò,  hiếu kì không hề che giấu của vị giám đốc cô phỏng vấn. Ánh mắt đó xoáy thẳng vào cô và đôi mắt ấy tuyệt đối không thể xuất hiện ở một người lần đầu gặp mặt.
Mông lung trong suy nghĩ của mình, cô đóng laptop lại, pha sẵn một tách cà phê cho một đêm thức trắng. Trước khi kịp đổ nước sôi vào, chuông điện thoại đã vang lên. Không kịp suy nghĩ nhiều, An nhấc máy và sau đó lại tốc kí vội vàng lên mảnh giấy nhớ cô vứt bừa trên bàn bếp.
- Bây giờ ạ, vâng, địa chỉ? Ok, em đến luôn. Chị gọi Nhung nhé. Vâng, vâng.”
Rồi gần như chỉ bỏ chiếc áo ngủ, cô gái trẻ cầm máy ảnh và lại lao ra khỏi nhà. Tin sớm cần có bản tin quan trọng này và cô sẽ phải là người đầu tiên có nó.
- Sao, có tin tức gì chứ?
Thanh đan tay vào nhau, nhìn chàng trai trai trước mặt mình, một anh chàng trạc tuổi Thanh, dáng vẻ dong dỏng, nụ cười hiền hòa.
Kiểu cười đó chỉ khiến Thanh rùng mình, rồi sau đó tiếp tục trở lại vấn đề chính.
- Vũ Thùy An là ai?
- Cậu có thể tin được rằng, cô gái ấy cũng có mặt trên chuyến tàu của Thiên cách đây tám năm không?
Câu nói vừa dứt, nụ cười trên gương mặt Thanh đột ngột cứng ngắc, rồi đóng lại, đôi mắt lộ rõ vẻ đau đớn. Và bàn tay nắm chặt.
- Có thể nào… Thanh bỏ lửng câu hỏi và nhìn người trước mặt đầy hy vọng.
- Mình điều tra rồi, họ cũng đã xác nhận AND của Thiên khi đưa xác về rồi.
- Thùy An là một cô gác khác?
- Là một cô gái khác.
- Không liên quan đến Thiên?
- Không hề.
Và anh biết, trái tim anh chết lúc đó.
Dương hỗn loạn vì cô muốn Thanh nhưng Thanh lại muốn một người phụ nữ khác.
Dương chải chuốt bộ dạng của mình. Cô thường ngắm nghía bản thân rất lâu trước khi ra khỏi nhà chỉ là để thỏa mãn cái đẹp của mình và hạnh phúc với vẻ đẹp đó. Cho dù, đó có là vẻ đẹp từng có trên thế gian này đi chăng nữa thì Dương vẫn tự nhận thấy, mình đẹp hơn người con gái từng ngự trị trong trái tim Thanh rất nhiều.
Hôm nay, cô thay mặt anh đến tờ tạp chí doanh nhân kia, trực tiếp gặp mặt người phỏng vấn anh hôm nọ. Cô không biết vì sao cô phải đi, chính xác hơn là vì sao anh lại đồng ý bắt đầu cuộc hợp tác kì quặc này. Tập đoàn M.E.Y.I không thiếu tờ báo đã quảng cáo, lại càng chưa bao giờ xuất hiện một cô gái phóng viên thay mặt cho tạp chí kí kết hợp đồng. Về cơ bản, nó không đúng luật.
Nhưng anh lại nói “đó là công việc.”
Và Dương sẽ làm.
Điện thoại reo. Là anh!
- Dương, tôi đây.
- Vâng, tổng giám đốc.
-  Em không cần đến gặp cô phóng viên kia nữa đâu. Sắp xếp hộ tôi một bữa trưa cùng với cô ấy là được rồi.
- Tại sao ạ?
- Em cứ làm đi, đó là công việc!
Buông điện thoại xuống, Dương mơ hồ cảm nhận được sự lạ lùng nơi anh. Một kiểu lạ lùng rất khác với sự lạ lùng mà cô từng nhận thấy. Đúng, Dương là một cô gái nhạy cảm nhưng không đủ tinh tế, cũng không đủ trải nghiệm và càng không đủ vốn liếng hiểu biết về Thanh, để đoán xem anh suy tính những gì trong đầu.
Nó giống như một phần thất bại mà cô bắt đầu chấp nhận vậy. Nhưng không sao, đó là một cuộc chiến của cô.  Và cuộc chiến mới bắt đầu.
Thùy An không biết mình có đắc tội với người đàn ông này không nhưng cô linh cảm rằng anh ta đang gắt gao đuổi lấy cô, đằng sau mặt nạ hiền hòa kia là một sự cuồng nhiệt, dữ dội.
Một bữa trưa ư? Hoàn toàn nằm ngoài ý muốn và kế hoạch của cô. Tất cả những gì bên tạp chí cô cần làm đều đã làm và mọi chuyện nên kết thúc ngay lập tức nhưng anh ta lại dây dưa đi tìm cô.
An không thích điều này. Cô từng được nhiều người theo đuổi nhưng không phải theo cái cách này. Không phải cái cách muốn tóm gọn cô trong tay như thể cô từng thuộc về anh ta. Đúng thế, chính là cảm giác này. Cô cảm nhận được hành động của anh ta giống như muốn gợi mở điều gì đó đã từng là của cô. Như thể cô và anh biết nhau. Biết nhau từ rất lâu.
- Cô gọi đồ đi!
- Anh ăn gì tôi ăn nấy là được rồi - An liếc nhìn thực đơn, thật sự không quan tâm lắm. Dù sao đây cũng là nhà hàng Nhật Bản mà đồ Nhật thì cô chỉ thích đồ ăn vặt và sushi.
“2 suất takoyaki sosu, 2 suất tempura, 2 suất sushi trứng cá hồi. Một dưa hấu ép, một legendee- Anh nhìn cô, rồi đọc thực đơn một cách máy móc.
- Chà, anh có sở thích giống tôi đấy. Thùy An ngạc nhiên vuốt tóc, dường như không thể tin nổi những thứ anh ta gọi, cô đều thích.
- Chúng ta có quen biết nhau không?
Vào thẳng vấn đề, Thùy An bắt chéo tay, đặt lên bàn và rướn người về phía trước, cẩn thận quan sát Thanh.
Sững người trước câu hỏi này, nhưng cũng rất nhanh, anh mỉm cười, khẽ đáp lại.
- Chẳng phải tôi và cô đang quen biết nhau sao?
- Không phải, ý tôi, trước đây, chúng ta có quen biết nhau không?”
- Tôi thấy cô giống một người quen của tôi thôi. Rất giống!
- Anh định đem tôi thành vật thế thân à?-  An nhướn mày, giọng nói đột ngột cao hơn một chút.  -Nếu thế thì thôi nhé.
- Không, tôi chỉ muốn ngắm nhìn một người giống cô ấy mà thôi. Thức ăn lên rồi, cô thử xem - Anh mỉm cười, người phục vụ đặt trước mặt hai người hai đĩa takoyaki rồi đi mất.
Cô chống đũa nhìn anh, rồi lắc đầu.
- Tôi nhớ rằng, bên cạnh anh còn có một cô gái giống hệt tôi.
Đúng thế, Dương và Thùy An đều giống một nguyên mẫu đã chìm nghỉm dưới đất đen. Cha mẹ của Thùy An thật may mắn. Cùng hai con người ấy, giống nhau đến bất ngờ, trên một chuyến tàu và chỉ có một người sống sót. Đau đớn thay, người sống không phải là Thiên.
- Tôi vẫn thắc mắc về mục đích bữa ăn này. Anh cần gì ở tôi?”
- Tôi không thể mời cô với tư cách bạn bè sao?
An dừng lại, suy nghĩ một chút. Cô không muốn làm phật lòng vị khách này, nhưng đồng thời cũng không muốn khiến anh ta suy nghĩ hay kì vọng quá nhiều, cho nên cô mỉm cười và chọn cách câm lặng. Sự câm lặng như nước đi cầm chừng này một lần nữa khiến Thanh có cảm giác run rẩy và sợ hãi.
Trái ngược với Dương và trái ngược với những gì anh tưởng tượng, cô ấy giống hệt Thiên. Ngay cả cách chống đũa và im lặng. Anh thật sự rất muốn bứt sợi tóc của cô và bứt sợi tóc của em gái Thiên rồi đi xét nghiệm AND nhưng có vẻ như bất khả thi.
- Thực ra, tôi nghĩ mối quan hệ của tôi và anh, ngài tổng giám đốc của M.E.Y.I đây là bạn bè - Cô nghiêng người.
Và Thanh nghĩ anh nên ngừng gặp cô.
Bên cạnh cô, anh như ngạt thở vì mỗi cử chỉ của cô đều thuộc về Thiên. À không, Thiên có phần mơ màng hơn, Thiên như kẻ lạc giữa dòng đời và vội vã từ bỏ thế giới, còn An, có vẻ như cô thật sự đang sống.
Họ im lặng và bữa ăn qua đi như thế. An không lúng túng nhưng Thanh thì khó xử. Anh băn khoăn và hoang mang trước sự lạnh lùng xa vời này của cô và bắt đầu muốn tiến xa hơn một chút.
- Vậy cô nói rằng việc hợp tác với quý báo sẽ là với người khác sao? - anh nhíu mày trước nụ cười nhỏ nhắn trên gương mặt cô.
- Phải, hôm đó tôi chỉ làm thay cho một người đồng nghiệp thôi, nhiệm vụ của tôi vốn không phải là đi phỏng vấn - An định thêm vài chữ kiểu như phỏng vấn doanh nhân nhưng sợ anh tự ái, nên lại nuốt phần cuối của câu vào bụng mình, rồi mỉm cười:
- Tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn rằng người này sẽ rất tốt, làm việc vô cùng thành thục, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Cũng phải, tôi tin tưởng tạp chí của cô -  Trong vòng nửa giây, anh muốn bóp chết nụ cười của cô.
Rồi họ đứng lên, anh không để cô chia tiền và rồi chia tay trước cửa nhà hàng. Gần như đuối sức khi cố gắng bắt kịp cô, anh đứng lại và ngắm nhìn bóng dáng cô dần hòa vào dòng người.
Vũ Thùy An.
“Nếu một ngày em chết, anh gặp người giống hệt em, anh sẽ yêu cô ấy chứ?”
“Chỉ khi đó là em thôi.”
Thanh đã trả lời như thế, ôm Thiên vào lòng và đặt cằm mình lên đầu cô. Những kí ức mãi mãi tồn tại trong quá khứ và chỉ quá khứ mà thôi.
Chính Thùy An cũng hoài nghi về chính mình. 7 năm về trước, cô là một cô gái như thế nào?
- Tổng giám đốc, anh về rồi! - Dương bước ra đón anh và hồ hởi với một thùng giấy lớn trên tay.
Anh nhìn cô và thấy mắt cô sáng lấp lánh.
- Hộp gì đây em?-  anh nhìn chiếc hộp to và không khỏi băn khoăn.
- Em thấy văn phòng của anh có nhiều rác quá nên em đem vứt bớt đi ạ! - Cô cười rất rạng rỡ, trong khi gương mặt anh chợt biến sắc.
- Tôi có thể xem được chứ? Mang về văn phòng cho tôi.
Dương tần ngần rồi đi theo anh. Trong văn phòng, anh có một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi vào buổi tối mỗi khi quá bận rộn với công việc. Và quả thật là nó quá bừa bãi. Đặc biệt sau đêm qua, anh gần như đem xé tất cả những gì có thể xé được rồi rải ra đất. Sáng dậy, anh chán nản nhìn và định bụng sẽ gọi người đến dọn. Cho đến khi anh nhận ra những thứ anh xé vô tình lại là những mẩu giấy của Thiên.
Đổ chiếc hộp giấy ra, anh thấy những mẩu giấy nhớ nhăn nhúm và rồi quyết định cất chỗ này vào một góc trong căn phòng kia.
- Dương, lần sau, trừ phi tôi yêu cầu, em đừng vào phòng nghỉ của tôi nữa!
- Em hiểu, thưa tổng giám đốc.
Dương mỉm cười, là thật sự cười.
Cô đã liếc qua rất nhiều mẩu giấy vụn nát ấy, đều có những dòng chữ nắn nót của cô gái tên Thiên kia.
“Nhớ uống thuốc!”
“Trời lạnh nhớ uống nước ấm!”
“Anh không được để tóc ướt đi ngủ!”
Toàn bộ, tất thảy đều là câu nhắc nhở kèm dấu chấm than mệnh lệnh và kiên quyết. Dương cảm tưởng mình nhìn được phần nào khác của Thiên, nhưng cô bị nhầm lẫn. Toàn bộ dòng chữ kia đều là anh nắn nót bắt chước nét chữ của Thiên mà viết cho chính mình trong suốt năm đầu tiên cô biến mất.
***
Thiên mãi mãi là một vết thương không lành nổi trong trái tim của Thanh.
“Anh rất yêu em sao?”
“Ừ, anh rất yêu em".
“Vậy…” ... (Thiên thở dài)... “Nếu như một ngày nào đó, em biến mất, anh sẽ sống ra sao?”.
Cô ra đi, bỏ lại anh cô đơn đến mức nào? Anh không nhìn được bản thân, đào sâu trong trái tim mình, tầng tầng lớp lớp đều là hình ảnh của cô. Mỗi giây phút cùng cô, anh đều tái hiện lại để không thể lãng quên. Anh không cho phép mình lãng quên, không thể quên được...
“Anh lạc lối rồi, em dẫn anh về đi!”
Anh thở dốc và nặng nề nói. Anh không biết nữa, anh lạc thật rồi. Làm sao mà đi đúng đường, khi ánh sáng của anh không ở đây?
“Em dẫn anh về đi, Thiên!” nức nở và nghẹn ngào, anh khó thở trước những tấm hình giăng đầy trong phòng ngủ của mình. Kí ức của anh, tuổi trẻ của anh và linh hồn của anh, chôn chặt dưới nấm mồ của Thiên.
Thanh không phải kẻ nghiện rượu. Chỉ là thi thoảng, khi quá nhớ Thiên, anh sẽ tìm đến rượu để giải sầu. Số lần "thỉnh thoảng" ấy, em gái anh đếm sơ sơ cũng khoảng mười lần trong tháng. Nhưng anh uống rất ít. Đủ để biết mình bắt đầu say và ngủ, rồi chìm vào mộng mị cùng nước mắt. Uống nhiều đến mức bắt đầu không còn thấy say, đó là lúc anh thật sự lo sợ.
Anh lo sợ cùng cực vì cảm giác trống rỗng khi không có cô ở bên.
***
Thùy An ngẩn người rồi nhíu mày trước quyết định lạ lùng của mẹ cô.
- Mẹ nói gì cơ?
- Mẹ muốn con sang Mỹ cùng mẹ! - bà gần như khẩn khoản, nắm lấy bàn tay cô và run rẩy.
- Mẹ à, sao tự dưng lại muốn con sang Mỹ? Mẹ biết con có công việc ở đây mà! - An mỉm cười, vỗ về và an ủi bà.
Bảy năm qua, vẫn luôn như thế, bà dường như lo sợ cô một lần nữa biến mất. Không trách bà được, cô cũng chỉ dịu dàng trấn an mẹ mình, rồi thật tâm an ủi. Cô biết, ký ức của cô trước đây biến mất hoàn toàn, vùng trắng xóa kia khiến bố mẹ bất an nhưng cô không rời khỏi nhà, cô vẫn sống cùng bố mẹ mình, đôi khi quá vội vàng trong nghề báo nhưng sau đó, cô vẫn trở về. Nhiều lúc cô thấy mình ích kỷ, nhưng…
- Mẹ à, có chuyện gì thế, nói con nghe!
- Con sẽ không biến mất nữa đúng không, An? - bà gần như bật khóc.
- Con sẽ không.. - An lắc đầu, rồi dụi vào lòng mẹ. - Con vẫn là con gái bé bỏng của mẹ mà.
Rồi bà ôm cô, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô làm sao biết được sự thật và những nỗi đau kia chứ? Cô làm sao biết được... vốn dĩ, cô không thuộc về ai... và Thùy An là một cái tên đáng giá như thế nào!
Thùy An đôi khi cũng hoài nghi chính mình. Cô có tham vọng của bản thân, nhưng dường như tham vọng đó không thuộc về lý tưởng của cô. Cô không thể giải thích bản thân mình, chỉ có thể lý giải hình như con người trước kia của cô rất khác, sau khi suýt chết một lần liền ý thức được mình phải sống ra sao.
Không ít lần cô muốn thử buông bỏ một chút, nhưng rõ ràng là không thể... Không phải vì không muốn mà là vì không thể. Thùy An như thế, giống như là chính mình, lại giống như không phải...
Cắn bút một hồi, cô quyết định đứng lên và đi ra ngoài. Đâu phải lúc nào cũng cần vùi đầu vào việc đâu, cô cũng nên được thư giãn.
Thùy An khổ sở vì không kiếm được một người bạn nào đi cùng. Nói cho cùng, gọi bạn đồng nghiệp vào lúc này thì chẳng tiện, mà gọi bạn thân thì chúng nó đều đuề huề chồng con. Cô lại lắc đầu rồi dò tìm một quán pub trong nội thành.
Cuối cùng thì như chơi đùa cùng số phận, cô lại gặp anh ở chỗ đó.
Thanh và Thùy An đã có một đêm uống rượu say và trò chuyện về một cô gái năm xưa...
Anh có chút ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của cô. Trượt mình ra khỏi những phần tối hoang sơ kia, anh chỉ còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô và cách cô xuất hiện. Váy màu xanh dịu dàng và một nụ cười nhuốm màu mỏi mệt. Không biết cô nói chuyện với ai, nhưng cách cô giao tiếp qua điện thoại, anh đoán là cô đang nói với một người bạn thân của mình.
Anh định lẩn mình vào trong đám đông nhưng sau lại quyết định ngồi tại quầy, chờ đợi cô đến. Và quả đúng, cô ngồi sát cạnh anh.
- Không không, tớ đâu có ý chê cậu suốt ngày chỉ biết chồng chồng con con đâu!… An cười khanh khách, sau đó ra hiệu cho một ly Gin and Tonic - Tớ bảo là đột ngột muốn đi nên sợ làm phền cậu mà.
 - À à, chị Nhung á… không không…- rồi cô lại bật cười. - Không hề, bịa chuyện quá mẹ trẻ ạ!
Anh lắng nghe cô bật cười, vô thức, môi anh cũng kéo lên thành một nét cong hoàn hảo.
Đợi cô cúp máy và uống ngụm cocktail đầu tiên, anh mới quay sang chào hỏi.
- Lại gặp cô rồi, Thùy An.
Cô còn ngạc nhiên hơn anh tưởng. Mắt cô mở to và nhìn anh như thể khó lòng mà tin được.
- A… chào anh, anh Thanh.
Thoáng thấy sự bối rối trong mắt cô, anh mỉm cười dịu dàng hơn:
- Tôi không biết cô cũng đến pub.
- Ừ thì… đôi khi hưởng lạc cũng là một công việc mà.
Anh giật mình, nụ cười thu hồi lại thành một nét thẳng trên gương mặt. Anh nghe lầm? Không, không thể, câu nói đó, nó giống như là…
“Thiên, mấy hôm nay em ham chơi quá!”
“Đôi khi hưởng lạc cũng là một công việc mà anh…”. Thiên nghiêng đầu, rồi thả mình vào vòng tay anh, nhắm mắt mơ màng: “Em chỉ thích hưởng thụ mãi thôi".
- Câu nói đó cô học được từ đâu thế? - Anh nhìn cô, chăm chú hơn lúc nãy rất nhiều.
Cảm nhận ánh mắt anh thay đổi, cô dửng dưng đáp lại.
- Nó xuất hiện trong đầu tôi. Tự nhiên lóe lên vậy.
Rồi giữa họ tồn tại sự câm lặng vô hình.
- Tôi giống cô ấy lắm sao? - Cô mở lời trước, khi có chút tác động của hơi men, cô bỗng tò mò.
- Phải, rất giống cô.
- Cô ấy có từng muốn bốc hơi không? Muốn rũ bỏ nơi đây ấy… - An hỏi lại, hơi mơ màng: - Tôi từng nghĩ về cảnh tôi nằm trong căn phòng, nắng chiếu vào và tôi giơ tay lên, sau đó tôi sẽ biến mất.
"Thiên nằm trên giường, ánh nắng chiếu vào cô, cô giơ tay lên và Thanh cảm thấy cô như dần biến mất, hòa vào màu nắng và bay mãi, bay mãi".
- Nhưng đấy là khi tôi mới tỉnh dậy sau cơn mê triền miên. Tôi không nhớ gì cả, và có lẽ, có lẽ thôi, ừ thì chắc là tôi đánh mất chính tôi rồi.
An thở dài, cô uống thêm một ly nữa rồi trả tiền.
- Để tôi mời cô. - Thanh ngăn cô lại, lấy trong tiền trong ví đặt lên qầy bar.
An không cản anh, cô gật đầu rồi hơi mỉm cười.
Gặp anh không phải là một điều gì dễ chịu hay thú vị. Cô quen bọc mình với những mối quan hệ cố hữu nhưng, nếu như là nhân duyên, cô cũng chẳng chạy trốn. Thanh ngỏ lời đưa cô về nhưng cô từ chối. Với cô, việc được một quý ông như anh đưa về rất ngột ngạt. Cho dù có đến cả chục lần khi đi công tác, cô được ưu ái, nhưng không phải như thế này.
- Cô thư ký của anh, Dương đúng không nhỉ? - An hỏi anh.
- Phải.
- Cô ấy là một cô gái tốt, hơi bốc đồng một chút và tự tin thái quá nhưng cô ấy là một cô gái tốt.
- Nếu thích ai vì người đó tốt thì hẳn tôi đã chọn những cô gái còn thuần khiết. - Thanh nhếch cười.
Anh không thích Dương. Cô ta tự tin ngạo nghễ. Sẽ không sao nếu cô ấy quỷ quyệt, nhưng cô ta vẫn rất thanh thuần và ngây thơ, mơ mộng rằng, chỉ cần có vài thứ là có thể thu phục tất cả trong lòng bàn tay mình.
Đó là mẫu người ngu ngốc mà anh không muốn dây vào. Nhưng, anh không ghét bỏ cô gái ấy. Xét cho cùng, Dương cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
- Tuổi trẻ, tôi đánh mất nó và khi tỉnh dậy, tôi làm lại cuộc đời trong suốt bảy năm qua. Và rồi, tôi biết mọi chuyện là dối trá. - An lẩm nhẩm
***
Dương day day môi dưới, cảm xúc hỗn loạn và gần như điên cuồng. Anh đang ở cùng cô gái lạ kia, anh đang ở cùng cô ta. Dương nguyền rủa Thùy An, nguyền rủa anh và căm ghét An. Có điều, cô quên mất, cô không là gì của Thanh, cô không là gì để có quyền tra hỏi và ghen tuông cả.
Cho nên, cô phạm sai lầm, khi ngày hôm sau lại thẳng thừng tra hỏi anh đã ở đâu đêm qua.
- Giám đốc, hôm qua anh đi đâu vậy? - Cô hỏi, cố nở một nụ cười rạng rỡ và mở to đôi mắt ngây thơ.
- Có việc gì không em? - Thanh nhíu mày, nhìn lên Dương rồi lại tập trung vào tài liệu trên máy tính.
- Em chỉ muốn biết anh ở đâu thôi mà, anh biết đấy, em quan tâm anh...
- Ồ, nhưng tôi thì không và em không có quyền hỏi sếp đã ở đâu, rất bất lịch sự đấy! -Thanh đáp lại rất dịu dàng, nhưng lời nói băng giá lại đâm vào tim Dương rất sâu, rất sâu.
Thanh có một sự trầm tư mà Dương không thể nào chạm tới và Thùy An, cô có thể chạm tới nhưng cô không bước vào. Sự trầm tư của anh phẳng lặng và đen đặc, giống hệt trời đêm. Trong giây lát, qua cái nhìn của anh, Dương cảm thấy trái tim mình nứt vỡ. Sự khô lạnh của anh như gió mùa đông bắc, cô tê dại và linh hồn cô run rẩy, trái tim cô vỡ dần và vỡ dần.
Có điều, nếu như Dương gục ngã, cô đã không phải là cô. Cô muốn có anh và cô sẽ có anh.
"Thật không?"- Nội tâm cô rên rỉ, âm ỉ trong đầu cô khiến cô choáng váng. Rồi giọng nói của Thanh giật cô trở về.
- Lịch làm việc của tôi hôm nay?
- Dạ.
Dương gật đầu, sau đó mở ipad và đọc lịch trình hôm nay.
***
An tỉnh dậy, trong cơn váng vất và mớ cảm xúc hỗn độn. Sự hỗn loạn trong đầu khiến cô kiệt sức và quyết định xin nghỉ một ngày.
Đêm qua, Thanh, cô, rượu và câu chuyện về một người đã chết.
Người đó có thể giống cô đến mức nào? Giống hệt cả cô và Dương ư? Quá đau đầu, An úp mặt vào gối và ấn nhẹ phần chóp đầu.
Phải, cô có thể mường tượng ra sự trầm lặng và mơ hồ của Thiên, cô có thể thấu hiểu cảm xúc của Thiên, nhưng cô không biết… không biết Thiên có thật sự như cô không.
Tiếng gõ cửa vang lên và An rên khẽ.
- Vào đi ạ!
- Con sao rồi? - Mẹ cô bước vào và mang theo một cặp lồng cháo.
- Mẹ ạ?-  Cô mỉm cười, nằm nghiêng và nũng nịu: - Con đau đầu nên con xin nghỉ rồi!
- Cháo này con. Lần sau cấm có rượu chè lúc đêm nhé! - Mẹ  mắng rồi nhìn cô: "Có cần mẹ bón cho không?”
- Mẹ, con 25 rồi, nhưng mẹ cứ bón đi! - An khúc khích cười và để mẹ cô bón cháo cho cô.
Cô thích sự thanh bình này. Dù rằng ký ức của cô là một vùng trắng xóa, cho dù cô chẳng còn gì ngoại trừ chính cô và gia đình nhỏ bé này. Chỉ ở trong vòng tay của những người thân yêu, cô mới tìm cho mình được những phút giây yên bình thật sự.
Chuyến tàu đó là định mệnh, nhấn chìm một lúc cuộc đời của cô, của Thiên, của Thanh và giờ, có lẽ là của Dương.
Thiếp đi rất lâu, tỉnh dậy lần hai đã là 4h chiều, An thay đồ, bước ra ngoài phòng khách ngồi.
Cô đã mơ.
Chìm dưới biển và nhìn chính mình chết. Cô đoán cô đã thấy Thiên khi cả hai cùng rơi xuống nước, cô nghĩ vậy và hoang tưởng đó là chính mình. Chuyến tàu đó là định mệnh, nhấn chìm một lúc cuộc đời của cô, của Thiên, của Thanh và giờ, có lẽ là của Dương.
An bấm điều khiển ti vi và dừng lại ở kênh tin tức. Đập vào mắt cô là hình ảnh tập đoàn M.E.Y.I. "Một cuộc họp bất chợt sao? Sao cô không biết điều này?".
 “Hiện tại, tình trạng của Tổng giám đốc M.E.Y.I Trần Quốc Thanh vẫn được giữ kín, chúng tôi sẽ đưa tin tức sớm nhất cho các bạn.”
An mở lớn mắt, sau đó vội vã lên phòng thay đồ. Khoác vội chiếc áo khoác, cô chỉ kịp nói với mẹ rằng, cô cần đi ngay lập tức.
- Chị Nhung, tổng giám đốc Thanh ở viện nào? Vì sao vào viện?
- …  
Cô đứng ngoài phòng bệnh của anh, chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc, rồi mới gõ cửa ba lần.
- Vào đi! - Giọng Thanh hơi khàn. An vội vã đẩy cửa bước vào.
Trước mặt cô là Dương và Thanh. Cô mỉm cười, lơ đãng nhìn quanh căn phòng rồi cất lời.
- Chào anh, nghe tin trên TV nên tôi đã đến đây ngay. Và quên mất mình phải mua quà cho anh - Rồi cô quay sang nhìn Dương, như đang soi thấy chính mình:
- Chào cô, thư ký Dương, lâu rồi không gặp cô. Cô khỏe chứ?
- Tôi khỏe, cảm ơn chị! - Gật đầu một cách máy móc, Dương lạnh lùng đáp.
Cô đột ngột rơi vào trạng thái bấn loạn khi nhìn thấy bản sao của mình. Tại sao lại giống nhau đến như vậy chứ? Có khác chỉ một vài chi tiết nhỏ quanh đôi mắt. 
Lúc này Dương nhận ra, đôi mắt của cô không giống An.
Đôi mắt của An… chúng mờ đục hơn cô rất nhiều.
- Em không phiền cho tôi và An nói chuyện một chút chứ? - Thanh mở lời, dịu dàng nhìn Dương.
Sự dịu dàng chuẩn mực, An khẽ cười và Dương cũng khẽ cười. Nhói đau trong tâm khảm, nhưng Dương đáp "dạ" rồi ra ngoài nói chuyện với phóng viên. Phòng bệnh chỉ còn Thanh và An.
- Mới có một đêm và nửa ngày trôi qua, giờ thì anh nằm đây. Đã có chuyện gì vậy?
- Tự nhiên lăn đùng ra ngất.-  Anh cười - Tôi đã ngất suốt từ 10h sáng và đến gần 3h chiều.
- Lao lực?
- Ừ.
Im lặng, nín thinh. Cô không biết khoảng lặng này có ý nghĩa gì không và tim cô, nó không chua xót, cay đắng hay lo lắng, vồn vã....
Tạo sao cô lại lao đến đây, để làm gì? Chẳng nhẽ chỉ vì muốn mình là người đầu tiên tiếp cận anh để làm một bài phỏng vấn đáng ăn khách?
Có điều, cô nghĩ cô hơi tàn nhẫn và cô chọn cách câm lặng.
- Tôi đã mơ thấy chính tôi hoặc mơ thấy Thiên. Tôi không biết, chúng tôi quá giống nhau! - Cô kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường anh và mỉm cười:
- Một trong hai chúng tôi đã chết. Tôi đoán, tôi sẽ không thể ngủ ngon được nữa.
- Thiên sẽ không căm ghét cô vì cô là người sống sót.
- Sao anh biết?
 - Vì tôi biết.
... (Tĩnh lặng).
- Tôi sắp sang Mỹ. Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi ngồi phỏng vấn anh nhưng hơi tàn nhẫn nhỉ, khi anh đang ốm và tôi chỉ lo lắng về bài báo của mình.
- Cô có thể gửi email, chat skype và gọi điện cho tôi.
-...
- Phải rồi, coi như hôm nay, tôi đến để chào tạm biệt.
- Tôi mới quen cô được vài ngày.
Cô gật đầu, rồi đứng lên.
Sau khi cô ra khỏi phòng, cánh cửa khép lại và bóng hình cô tan biến. Thanh mỉm cười... nhẹ nhõm.
Cô ấy là Thiên.
Cô ấy thật sự là Thiên.
***
Dương chào An, nhìn cô biến mất khi cánh cửa thang máy khép lại. Thứ duy nhất cô nhìn thấy trong giây phút đó là nụ cười tuyệt đẹp của An. Cô thở hắt ra, trở về phòng bệnh và nhìn anh đọc sách.
- Năm tôi hai mốt, Thiên mười tám, cô ấy đã nói rằng tôi hãy cho cô ấy ba năm. Tôi đã đồng ý, và cô ấy không thể trở lại. - Thanh gập sách lại.
- Anh muốn nói gì? - Dương nhíu mày.
- Không có gì! - Thanh lắc đầu và mỉm cười.
Tuổi trẻ của anh, chôn vùi cùng Thiên.
Cô vừa qua tuổi vồ lấy tình yêu, tuổi của cô không còn yêu đương cuồng nhiệt, không còn bối rối bởi cảm xúc của chính mình. Tuổi của cô, là tuổi để bắt đầu định hình suốt quãng đời về sau, cô cần gì và cô làm gì để lấy được thứ mình cần.
Vũ Thùy An là người phụ nữ lí trí đến kinh ngạc. Cô từ chối mọi điều mình muốn, cố gắng đạt lấy những thứ mình cần dù thật tâm không muốn và ngay sau đó, sẽ phải lấy được những thứ mình  thật sự muốn.
Nhưng, quá khứ thì lại là một chuyện khác.
Nghề phóng viên mang đến cho cô một ân huệ lớn. Cô có nhiều mối quan hệ và có đầu mối thông tin đặc biệt nên chẳng khó khăn gì khi đi tìm một ngôi mộ im lìm ở nghĩa trang.
Cội nguồn từ một cô gái tên Thiên, nhân duyên lại bắt đầu rẽ ra làm ba hướng vô định.
Đứng trước mộ của cô gái này, An cảm thấy rất khó thở. Như thấy bản thân bị chìm xuống đáy biển vậy. Đặt bó hoa huệ trăng lên mộ, An ngồi xuống, hỏi thật khẽ.
- Tôi không mang nhang đi thắp cho cô. Đợi một ngày tôi về, tôi sẽ mang nhanh và vàng mã đến. Ở nơi đó, có lạnh không? Có phải, tôi đã cướp đi cuộc sống của cô không?. 
---o.0.o---
“Em đừng nói linh tinh!”
Thanh ôm lấy Thiên. Anh không vui, trong khi cô bật cười.
“Em sẽ không chết đâu!” - Cô đã nói như thế đấy.
Và bây giờ, anh lạc cô mãi mãi.
Thanh nhả khói thuốc rồi vùi điếu thuốc tàn vào gạt tàn trên bàn. Trầm ngâm một hồi, anh nhìn lại thời gian ngắn ngủi vừa qua.
Đầu tiên là Dương. Cô thức tỉnh phần hoang mang trong Thanh rồi sau đó lại dập tắt.
Sau đó là An và sự hỗn loạn cô đem đến.
Và bây giờ là sự hỗn loạn mà An mang đi.
Anh không chắc mình sẽ còn mở lòng, kể cả khi cô ấy có là Thiên. Thiên của anh, không gần đến thế. Thiên của anh, luôn lặng lẽ lẩn mình và biến mất. Thiên của anh, sẽ không đứng trước mặt anh và mỉm cười với tư thế của kẻ độc lập tự tin mà Thiên chỉ mỉm cười với sự hư hao mà cô có.
An là Thiên?
Hay đã từng là Thiên?
Anh không đoán nữa nhưng chắc chắn, sự nhức nhối kia cũng chẳng thể ngủ yên khi cô một lần nữa biến mất.
Liệu có rời khỏi anh hay không lại là một việc khác.
Dương ngồi nhìn anh qua vài lần liếc trộm. Cô trốn mình sau máy tính và ánh mắt chỉ liếc lên rất nhanh.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, đối mặt với tấm kính trong suốt ở tầng cao nhất tòa nhà.
Dương thở dài. Cô muốn có anh, cô thật sự muốn có anh.
Rút cục, đây cũng chỉ là câu chuyện tình thuần túy.
Dương quyết định tấn công anh, quyết định hành động theo ý thức và bản năng. Cô không giống như An hay Thiên, không thể tư lự trước tình yêu này mãi. Và Thanh nhận ra điều đó rất nhanh chóng. Cách cô quan tâm anh và xông xáo làm bất cứ thứ gì khiến anh vui lòng và mỉm cười là những minh chứng rõ rệt cho sự rượt đuổi này. Có điều, đấy là một sự rượt đuổi tuyệt vọng.
Khi thấy email của Thanh, thâm tâm Thùy An bất ngờ gào thét. Cô là Thiên?
Dương mang theo một hộp cơm trưa đến công sở. Cô làm gấp đôi khẩu phần của mình và chia cho anh một nửa.
- Em làm cho cả anh nữa. Dương cười khẽ, mắt trong veo, sáng rỡ.
Thanh đột ngột cảm thấy rất khó chịu, rất rất khó chịu trước đôi mắt trong trẻo đang nhìn anh. Anh chưa bao giờ thấy Thiên có đôi mắt như vậy. Thiên chưa bao giờ có thứ gì trong trẻo hay rõ ràng. Còn Dương, như một bản sao của một thế giới khác. 
- Cảm ơn em, nhưng hôm nay tội hẹn ăn trưa với em gái tôi rồi! -  Thanh cười hiền. Lần này, anh cũng không nhìn vào cô nữa, tránh cho ánh nhìn của Dương làm anh cay đắng.
Cô hít thật sâu rồi gật đầu.
- Vâng em hiểu.
Rất nhỏ. Tiếng nói như rơi tõm vào thinh không. Nhưng anh nghe rất rõ. Cả sự đau đớn vang vọng trong đó, anh hoàn toàn có thể lắng nghe. Có điều không cách nào thấu hiểu.

- Xin lỗi em, tôi thật sự không thể yêu em! - Thanh lẳng lặng đáp lời rồi sau đó xách cặp đứng lên, rời khỏi căn phòng.
Trang đang đợi. Cũng lâu rồi anh mới có thể ăn trưa với em gái, huống hồ, con bé sắp sang Mỹ. Đầu óc anh vô thức hướng về hình ảnh của An, rời khỏi căn phòng và nói rằng, cô sẽ đến vùng đất trong mơ kia.
Cảm giác như một lần nữa vuột mất Thiên khiến anh rất khó chịu nhưng đằng sau nỗi khó chịu ấy còn là một thứ thứ cảm xúc nhẹ nhõm.
"Em tự do, Thanh à, em thật sự tự do".
Câu nói như ước vọng của Thiên thi thoảng ngân lên trong đầu anh, như thần chú khiến anh luôn tin rằng, Thiên thật sự tự do, không thuộc về anh.
Ngồi trước mặt em gái mình, anh chăm chú nhìn vào menu có vỏn vẹn vài món. Không cần nghĩ, Trang cũng biết anh trai mình đang lâm vào trạng thái mù mịt. Rất lâu rồi cô không thấy anh trai mình lúng túng và lơ đễnh đến thế. Lần cuối cùng là khi Thiên nói rằng, sẽ lên tàu ra biển du lịch.
Trong mắt Thanh hình thành nỗi nhớ.
- Anh đang thích ai à? -  Trang tò mò.
Thanh ngẩng đầu lên, giật mình.
- Em nói gì?
- Em hỏi anh đang thích ai à? Bộ dạng sầu đời của anh kiểu như nhớ ai đó vậy.
Thanh khẽ cười. Nếu vậy thì chắc anh đang nhớ An.
- Em biết thư ký của anh là người giống hệt Thiên chứ?
- Em biết.
- Vậy em biết có một cô gái khác còn giống Thiên như đúc không?
- Cô gái khác? -  Trang nheo mắt - Ai?
- Vũ Thùy An.
Trang tần ngần, rồi thở dài.
- Anh định yêu An như một bản sao của chị Thiên à?
- Không. Anh thậm chí còn không biết đây có phải là tình yêu không.
- Vậy đi tìm chị ấy đi. Để biết được thế nào là tình yêu.
Đi tìm…
Thế giới bất tận, có điều, nó hình cầu.
***
An thở dài, cầm theo vé và hộ chiếu vào phòng chờ. Uể oải với đống giấy tờ cô phải giải quyết cho đến khuya hôm qua, trớ trêu hơn nữa là bữa tiệc chia tay trước đó. Cô uống không hề ít, thậm chí bị mời rượu liên tục.
- Đau đầu à con?-  Mẹ cô đặt tay lên trán cô ấn nhẹ.
- Dạ vâng, hôm qua con uống nhiều, lại còn phải thu xếp bàn giao công tác.
An nói, nhẹ hẫng.
- Có phải mẹ rất quá đáng khi bắt con rời Việt Nam không?
- Mẹ luôn muốn tốt cho con thôi mà, sang đấy con sẽ học rồi làm phóng viên tiếp, sẽ không sao đâu mẹ.
- Thật ra… không phải là vì con đâu, con gái! - Bà lầm bầm, rất nhỏ, nên những gì An nghe thấy chỉ như tiếng muỗi kêu, vo ve, vô nghĩa.
***
- Đặt cho anh chuyến bay đến Mỹ, khứ hồi, ba ngày! - Thanh tháo cà vạt, quăng lên ghế rồi khoác nhanh áo vest vào. - Chuyến gần nhất trong ngày.
Dương ngẩn người, nhìn anh chuẩn bị rời xa cô. Siết tay rất chặt, cô kiên quyết lắc đầu.
- Không.
- Hử? - Anh nhìn cô, ngạc nhiên trước sự cự tuyệt lạnh lùng này.
- Em nói là không. Tại sao anh không bao giờ nhìn em vậy? Tại sao, ngay lúc này, khi anh nhờ em, anh cũng không thèm nhìn em ? Không phải em cũng như cô phóng viên kia sao? Em giống hệt chị Thiên, em thậm chí còn xinh đẹp và tươi tắn hơn, trên tất cả, em nguyện yêu anh hết mình.
Anh tiến gần cô, thờ dài rồi kéo cô vào lòng mình. Cái ôm chặt và để mặc cô khóc.
- Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cho dù có bao nhiêu lâu anh cũng không thể yêu em được.
- Tại sao? Em cũng giống Thiên mà! -  Cô nức nở.
- Em là một cô gái tốt, em chưa trải qua thăng trầm cũng chưa từng mất mát. Và anh không nghĩ rằng tâm hồn chúng ta đồng điệu.  Anh xin lỗi.
Và Dương im lặng, thổn thức trên vai anh.
***
 - Anh sẽ đi chuyến vào 2h sáng mai. Em đã đặt vé rồi! - Dương gạt nước mắt, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười.
- Cảm ơn em.
- Giám đốc, em muốn xin nghỉ!-  Chần chừ một lúc, cô nói khẽ.
Anh không bất ngờ, chỉ lẳng lặng gật đầu.
- Anh sẽ viết thư giới thiệu em đến công ty khác.
- Em cảm ơn!
Dừng một chút, cô nói thật nhanh:
- Chúc anh hạnh phúc.
- Cảm ơn em. Một lần nữa...
***
Thùy An thở không ra hơi, ngã vật lên chiếc giường của mình. Gần hai chục tiếng trên bầu trời, lưng cô cũng sắp gãy. Chưa kể hơi men vẫn còn chuếnh choáng trong đầu. Vừa nằm giường, vừa lôi laptop ra, mới mở máy, truy cập mạng, cô đã thấy một đống email gửi về.
Toàn bộ đều là những email kỳ quặc với những chủ đề kì quặc.
“Cô tin rằng cô là Thùy An?”
“Cô tin rằng Thiên không phải cô?”
... Và những thông điệp liên quan.
Thùy An là phóng viên, cô từng học đủ để biết phải nghi ngờ và tin tưởng. Nhưng đối với quá khứ, cô luôn có những định kiến nhất định. Mảng kí ức trắng xóa. Không hiểu sao cô vẫn luôn luôn muốn chôn vùi, không bao giờ khát khao đào xới.
Kể cả những email kia cũng chẳng làm cô lay động. Cô biết rằng sức mạnh của thông tin vô cùng ghê gớm, sự tò mò của con người lại là một cái bẫy trắc trở nên lặng lẽ đem xóa toàn bộ số mail đi.
Quá khứ thì có làm sao, huống hồ, trái tim cô mỗi lần muốn đi tìm quá khứ đều quặn đau.
Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ cô bước vào.
- Con khỏe hơn chưa?
- Con ngủ một chút sẽ khỏe thôi mẹ ạ! - Cô cười dịu dàng, rồi che miệng ngáp.
- Vậy con ngủ đi, chiều nay, mẹ con mình đi mua sắm một chút.
- Vâng ạ!
Đợi mẹ đóng cửa, cô mới mở lại email rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy lời nhắn của Thanh.
- Tôi sẽ sang Mỹ, cô gửi cho tôi địa chỉ.
Chần chừ nhìn dòng chữ, hai tiếng “quá khứ” vang lên trong đầu cô. Vì sao anh ta phải tìm cô? Vì cô giống Thiên sao?
Hay…
Thâm tâm cô gào thét.
Vì cô là Thiên?
Cô lờ mờ nhận ra kể từ khi đi thăm mộ Thiên. Đau buồn thay, cô sợ rằng đó là sự thật.

Còn nữa, sẽ cập nhật tiếp


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.

0 comments:

Post a Comment